Ông sếp mỏ hỗn - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-04-24 23:48:36
Lượt xem: 2,629
Sau đó, anh ta đưa tôi đến gặp người nhà. Lúc đó, tôi được biết điều kiện gia đình anh ta rất tốt, nhưng vào hôm gặp mặt thì mẹ anh ta không hề hoà nhã, còn cho là tôi tham lam tài sản gia đình họ.
Hứa Gia Dương đúng kiểu là con trai cưng chỉ biết nghe lời mẹ, không bao lâu sau chúng tôi chia tay, kể từ đó tôi chăm chỉ lao vào kiếm tiền.
Nếu hôm nay tôi không gặp phải Trần Tinh Tinh, tôi còn chẳng nhớ đến chuyện này.
Còn cô ả, nếu không tự nhiên đến mắn.g mỏ kiếm chuyện, tôi cũng chẳng thèm chấp nhặt.
Sau khi đi theo Chu Tễ Bạch năm năm, những thứ khác không nói, riêng chuyện mắn.g người tôi chắc chắn không thể thua… chuyện này coi như không phụ tâm ý bồi dưỡng của hắn.
"Cô... Cô… Cô..."
Trần Tinh Tinh tức giận nhíu mày, chỉ vào tôi lắp bắp một hồi:
"Tô Hạ, cô chỉ giỏi mạnh miệng, thật ra trong lòng cô đã tan nát, cảm thấy tự ti lắm đúng không?"
Tôi cười khúc khích: "Dù tôi có tự ti về bản thân mình cũng không ảnh hưởng đến việc tôi coi thường cô."
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
"Nếu bị bệnh thì đi khám bệnh đi, đừng tìm tôi, tôi không phải bác sĩ thú y."
Chưa biết tố chất ra sao, nhưng đối thủ càng mạnh thì càng phải ra đòn quyết liệt.
Phun ra hết những lời hạ tiện sẽ giúp miệng được sạch sẽ; chứ nếu nhịn nhục nuốt xuống sẽ chỉ khiến lòng mình ô uế.
Chỉ một từ thôi: Đã!
"Tô Hạ, tôi nghe nói cô là thư ký, không biết làm thư ký hay là l.à.m t.ì.n.h nhân bé bỏng đây nhỉ?"
Trần Tinh Tinh hoà hoãn cảm xúc lại xong thì bắt đầu công kích tôi lần nữa.
"Cho dù có cố trèo lên thế nào, cô cũng không thể trở thành phượng hoàng, có những người sinh ra đã hạ tiện, lại có người vừa sinh ra đã được định sẵn là công chúa."
Tôi thong thả vỗ tay, chậm rãi nói:
"Cô luôn nói cô là công chúa, vậy nói cho tôi biết cô thuộc KTV nào?"
Trần Tinh Tinh sửng sốt một lúc rồi chỉ vào tôi
Tôi mỉm cười: "Trên răng cô dính thức ăn kìa."
"Cô, cô, cô..."
Tôi thầm nói trong lòng: Cuộc sống giống như một bộ phim truyền hình, nếu như không đáng để bận tâm thì cũng đừng đi nổi giận vì một con ch.ó đang sủa.
Cô ta mắn.g tôi vì tôi không có phẩm chất.
Tôi mắng lại cô ta cũng là do cô ta thiếu hụt phẩm chất.
"Tô Hạ, cô là cái thá gì chứ?"
Trần Tinh Tinh điê.n rồi, cô ta tức giận đến mức dậm chân bành bạch.
"Cô dựa vào đâu mà dám nói chuyện với tôi kiểu đó!"
Trước khi tôi kịp nói, đã có người đi trước tôi một bước.
"Cô ấy dựa vào tôi."
Không biết từ khi nào, Chu Tễ Bạch đã đứng bên cạnh tôi.
"Hả, anh là ai?"
Trần Tinh Tinh liếc nhìn Chu Tễ Bạch từ trên xuống dưới, cô ả vừa dứt câu xong, Hứa Gia Dương đã vội vàng chạy tới.
"Chu tiên sinh, xin lỗi vì đã mạo phạm, tôi vẫn chưa có cơ hội chào hỏi anh."
Anh ta thấp thỏm cúi đầu trịnh trọng xin lỗi, sau đó đưa tay ra với Chu Tễ Bạch.
Chu Tễ Bạch không thèm đáp lại, chỉ lười biếng nâng mí mắt lên.
"Ồ, tôi tưởng là ai, hóa ra là thiếu gia nhà họ Hứa."
Hắn câu khóe môi, lộ ra nụ cười chế giễu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ong-sep-mo-hon/chuong-7.html.]
"Bữa tiệc này thật đúng là ai cũng có thể đến."
Hắn nhìn sang bên cạnh tôi.
"Thư ký Tô, chúng ta đổi sang nơi nào sạch sẽ hơn đi."
Hứa Gia Dương ngăn bước chúng tôi lại.
"Chu tiên sinh, hy vọng anh có thể cho chúng tôi một cơ hội đấu thầu giai đoạn hai. Tôi và Tô Hạ là bạn cũ, tôi không biết bây giờ cô ấy là thư ký của anh."
Chu Tễ Bạch không nhịn được cười, hơi cúi đầu, trong giọng nói có chút đùa cợt, hỏi tôi:
"Bạn cũ?"
Tôi nghiến răng: "Bạn trai cũ."
Hứa Gia Dương vội vàng giải thích:
"Hạ Hạ, chuyện năm đó anh thật lòng xin lỗi em, lúc đó do mẹ anh cảm thấy em không xứng với anh, anh không có cách nào mới..."
"Cô ấy không xứng với anh ư?" Cô ấy mới không xứng bị anh lợi dụng ba vạn tám ngàn lần."
Chu Tễ Bạch nhịn không được hừ lạnh một tiếng:
"Cá thối mới dính chút nước, mà tưởng mình là hải sản tươi ngon sao?"
Hắn nắm lấy cổ tay tôi, nhấc chân rời đi, lại ném thêm một câu về phía Hứa Gia Dương:
"Nhân tiện, vấn đề đấu thầu giai đoạn hai, bây giờ tôi sẽ để Tô Hạ toàn quyền quyết định."
Cứ thế, không lâu sau Hứa Gia Dương lặng lẽ tìm gặp tôi.
"Hạ Hạ, lúc đó anh bị ép chia tay, anh đã rất bất mãn."
Tôi nói: "Vào ngày chia tay anh, tôi cười khúc khích suốt đêm.”
"Còn nữa, anh có thể đừng nói với người khác rằng tôi đã từng quen anh không, thực sự, tôi cảm thấy rất xấu hổ với người ta."
Thấy vậy, Hứa Gia Dương cố gắng kéo tay tôi, tôi ghê tởm hất tay anh ta ra.
"Hạ Hạ, buổi đấu thầu của Chu Tễ Bạch thật sự rất quan trọng đối với anh, hãy giúp anh."
"Em rồi biết đấy, năm đó mẹ anh không chấp nhận cũng vì hoàn cảnh gia đình em, nếu dự án này thắng, mẹ anh chắc chắn sẽ không cản trở chúng ta nữa."
"Anh không thích Trần Tĩnh Tĩnh, em biết không..."
Tôi kìm nén cơn buồn nôn trong lòng.
"Hứa Gia Dương, anh còn mặt mũi nói ra lời đó?”
"Đống rác bốc mùi đã vứt đi sáu năm trước, anh nghĩ tôi sẽ thèm sao?"
"Muốn hất nước bẩn thì hất ra ngoài đi, tôi không phải cái bồn."
***
Chuyện này đến tai Chu Tễ Bạch, người đàn ông này nhìn tôi như t.ội ph.ạm trốn n.ã.
Trên mặt hắn nở nụ cười xem kịch vui, giọng nói trầm thấp đùa giỡn:
"Mắt nhìn người của thư ký Tô thật sự rất đáng lo ngại."
Tôi không phục cãi lại: "Đó là trước đây."
Tôi không nhịn được hỏi: "Làm sao anh biết Hứa Gia Dương?"
Chu Tễ Bạch cười: "Đứa con rơi của nhà họ Hứa, gần đây lão già sắp chế.t, tên đó đang nghĩ đến việc tranh giành tài sản với mấy anh lớn, bằng năng lực ít ỏi của mình mà cũng dám ra mặt thật khiến người ta xấu hổ."
Tôi nhất thời sửng sốt: "Anh ta... hóa ra là đứa con ngoài giá thú..."
Chu Tễ Bạch liếc nhìn tôi không nói nên lời: "Bạn trai cũ của cô, cô không biết sao?"