Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ông sếp mỏ hỗn - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-04-24 23:47:35
Lượt xem: 2,013

4

 

Chu Tễ Bạch nghĩ rằng dáng vẻ chân chó quê mùa của tôi quá rớt giá, nên đưa tôi đến một cửa hàng quần áo cao cấp.

 

"Thử cái này đi."

 

Hắn chỉ vào một chiếc váy ống dài màu hồng cánh sen, tôi nhìn bảng giá trên váy mà lưỡng lự.

 

"Tám ngàn tám, hơi đắt..."

 

Nhân viên phục vụ mỉm cười nói: "Thưa cô, cô bỏ sót một số không."

 

"Sót... Sót số à? Tám vạn tám?"

 

Đối với thế giới của người có tiền thì mua mấy thứ này chỉ chắc là chuyện bé như lỗ mũi.

 

"Sếp, chiếc váy này là do công ty cấp sao?"

 

Tôi làm ra bộ dạng chân chó, mỉm cười nhìn Chu Tễ Bạch.

 

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Hắn thở dài không nói nên lời: "Là tôi cấp."

 

"Cảm ơn ông chủ!"

 

Tám vạn tám, về nhà tôi sẽ không gỡ mác mà mai đem trả lại, kiếm thêm chút tiền lời.

 

Chu Tễ Bạch thật sự là một người tốt.

 

Mà cũng phải công nhận, tiền nào của nấy.

 

Mặc lên bộ trang phục tám vạn tám, tôi cảm thấy mình tựa như một thiên kim tiểu thư đích thực quay về trả th.ù, trong nháy mắt vang danh khắp chốn.

 

Đặc biệt là kích thước của ngự.c, nó khiến ngự.c tôi như nâng cấp lên mấy level.

 

Chu tễ Bạch thay một bộ vest màu tím sẫm, khi nhìn thấy tôi thì hơi sững sờ.

 

"Trông cũng đẹp."

 

Tôi vội vàng làm chân ch.ó nở nụ cười, cảm ơn "Dady suger": "Sếp, anh mặc cái này trông cũng rất đẹp."

 

Thực ra những khi Chu Tễ Bạch không mở miệng, trông hắn rất cuốn hút.

 

Đặc biệt khi mặc vest, đôi chân dài và cặp m.ô.n.g cong lên nom rất khiêu gợi.

 

Chu Tễ Bạch đẹp trai quẹt thẻ, tài xế lái xe đến địa điểm tổ chức tiệc.

 

Hầu hết những người tham dự bữa tiệc đều là những doanh nhân nổi tiếng trong thành phố, Chu Tễ Bạch thuần thục ứng phó với họ tựa như cá gặp nước.

 

Tôi hơi đói nên tranh thủ thời gian lẻn đến quầy tự phục vụ nơi có mấy món tráng miệng nhìn muốn loá mắt.

 

"Ồ, đây không phải là Tô Hạ sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ong-sep-mo-hon/chuong-6.html.]

 

Một âm thanh kỳ quái vang lên bên cạnh, tôi liếc mắt nhìn:

 

"Ồ, đây không phải là kẻ la l.i.ế.m cướp bạn trai cũ của tôi sao?"

 

Trần Tinh Tinh hất cằm, khoanh hai tay chất vấn.

 

"Làm cách nào mà cô có thể tham gia bữa tiệc cao cấp này?"

 

Tôi liếc nhìn cô ta vẻ cạn lời: "Cô vào bằng cách nào thì tôi vào như thế ấy."

 

Cô ta hoài nghi nhìn tôi:

 

"Cô mà cũng đủ tư cách mặc bộ quần áo này à? Có biết chiếc váy này giá bao nhiêu không?"

 

Cô ta đột nhiên đến gần rồi xé mác áo trên lưng tôi.

 

"Cô còn chưa tháo mác ra đây này, có phải muốn mặc chốc lát rồi mai đem trả lại không?"

 

Đậu xanh rau má!

 

Tám vạn tám của tôi!

 

Trần Tinh Tinh trợn mắt giở giọng xem thường, trào phúng nói:

 

"Mặc đồ của thương hiệu nổi tiếng cũng không thể che giấu được cái thân xác nghèo kiết."

 

Chế.t tiệt, tôi muốn xé nát ả!

 

Không phải chỉ là trợn mắt thôi sao, ai mà không làm được! Tôi quăng cho ả một cái nhìn toàn lòng trắng.

 

"Đúng là đần độn, vô tri, ếch ngồi đáy giếng mà thích đi phán xét người khác."

 

"Mà.y... Mà.y......Tô Hạ."

 

Trần Tinh Tinh nhất thời không thể tin được, cuối cùng chỉ vào tôi, khịt mũi lạnh lùng. 

 

"Tôi và Hứa Gia Dương sắp kết hôn, cô ghen tị à?"

 

"Vâng, vậy thì chúc mừng cô, làm ch.ó l.i.ế.m chân chủ cuối cùng cũng đạt được thứ mình cần."

 

Tôi không quan tâm kéo lên một nụ cười rồi lắc đầu:

 

"Tuy nhiên, thứ mà người khác chê bai nhả ra, cô lấy bỏ vào miệng ăn thì có gì mà khoe khoang?"

 

Hứa Gia Dương là bạn trai thời đại học của tôi, lúc chúng tôi học chung, anh ta theo đuổi tôi.

 

Mẹ tôi mất khi tôi còn nhỏ, cha tái hôn, là bà đã nuôi nấng tôi. Có thể do thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, nên chỉ cần một chút quan tâm từ người khác cũng khiến tôi cảm động rất lâu.

  

Trần Tinh Tinh và Hứa Gia Dương là bạn học thời trung học, ả ta theo đuổi anh ta nhiều năm, luôn làm những chuyện mập mờ dưới danh nghĩa bạn bè, chúng tôi đã cãi nhau rất nhiều vì ả.

 

Loading...