Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 569

Cập nhật lúc: 2024-10-25 18:20:38
Lượt xem: 71

Anh tôi vừa dứt lời, chủ nhiệm Lưu lập tức đi ra: "Làm sao vậy?"

"Ngài xem?"

Nhìn thấy hàng xe tải kia, thần sắc chủ nhiệm Lưu nhất thời rùng mình, đang muốn hỏi gì đó, sau đó liền nhìn thấy Quý Trường Tranh từ đầu xe tải nhảy xuống.

"Chủ nhiệm Lưu, tôi là Quý Trường Tranh của đại đội Mạc Hà, bây giờ chúng tôi nhận được thông báo của sở khí tượng, vùng Tây Bắc thành phố Mạc Hà sẽ có mưa lớn và mưa rất lớn, thậm chí còn có thiên tai sạt lở đất."

Anh vừa dứt lời, sắc mặt chủ nhiệm Lưu lập tức trắng bệch theo.

"Mười tám đội sản xuất của công xã Thắng Lợi chúng tôi, hiện tại đều đang điên cuồng thu hoạch."

Bởi vì vào thời điểm này lương thực chất đầy ở trong ruộng.

Quý Trường Tranh ngẩng đầu nhìn thoáng qua thời tiết mây đen dày đặc: "Mưa từ phía Nam đổ về nhưng vẫn chưa bắt đầu, lần này chúng tôi tới chính là hỗ trợ cướp thu trước, sau đó tới chống lũ."

Thế nhưng tình huống chống lũ cụ thể thì vẫn phải căn cứ vào lượng mưa của địa phương.

Sở khí tượng đưa ra thông báo kia cũng chỉ là dự đoán mà thôi.

"Cảm ơn các đồng chí, cảm ơn các đồng chí."

Chủ nhiệm Lưu cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, sắc mặt nghiêm túc: "Bây giờ tôi sẽ cho người dẫn các anh đến các đội sản xuất lớn."

Quý Trường Tranh đáp một tiếng, nói với người phía sau: "Tôi đến đại đội trước."

Vợ, con gái và ba mẹ anh đều ở đó. Chỉ có thể nói, vừa vặn mượn tính tiện lợi của nhiệm vụ, đi xem mọi người trước một chút.

Lời này vừa nói, xe phía sau lập tức nói: "Vậy chúng tôi sẽ đến đại đội Hồng Kỳ."

Từ sau khi trú đội nhận được thông báo của sở khí tượng, các chiến sĩ trú đội lập tức nhanh chóng được sắp xếp.

Ngoại trừ các chiến sĩ lưu thủ biên phòng để trực nhật, trên cơ bản người có thể sắp xếp thì toàn bộ đều đã được sắp xếp nhiệm vụ.

Đi thu hoạch, sau khi thu hoạch xong, căn cứ vào tình huống địa phương, còn có thể sẽ chống lũ.

Hai mươi người làm một đội, mà bọn họ được phân công đến công xã Thắng Lợi bên này, tổng cộng gần bốn trăm người.

Đợi sau khi được sắp xếp nhiệm vụ rõ ràng, những người này lập tức chia làm mấy đường, chỉ là, trước khi xuất phát Quý Trường Tranh lấy được bản đồ địa hình công xã Thắng Lợi.

Sau khi xem xong bản đồ địa hình, anh chỉ vào vị trí trên bản đồ: "Góc tây bắc Mạc Hà, từ phía tây Thanh Sơn, tới phía đông Giai Mộc, nơi này đều là vùng trũng núi cao, mà quần chúng tụ tập ở giữa vùng trũng phía dưới. Từ giờ trở đi, tất cả mọi người sau khi thành công thu hoạch chuyện trước tiên thì chuyển đến phía trên này."

Anh vừa dứt lời, chủ nhiệm Lưu lập tức cả kinh: "Chuyện này làm sao dời đi được?"

"Công xã Thắng Lợi. ks tổng cộng mười tám đội sản xuất, mấy ngàn hộ gia đình, làm sao có thể là nói dời đi liền dời đi?"

Quý Trường Tranh chỉ vào mây đen dày đặc trên bầu trời, khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm túc lại bình tĩnh: "Đi là có cơ hội cầu sinh, không đi cũng chỉ có thể đánh cược mạng sống. Chủ nhiệm Lưu, ngài tự lựa chọn đi."

Lúc này, nếu như lãnh đạo có bất đồng, nếu vậy dân chúng phía dưới lại càng không thể tập trung.

"Chuyện này..."

Chủ nhiệm Lưu nhìn mây đen như áp thành, ông ấy hung hăng vuốt mặt một cái: "Đi!"

Mạng không còn, cái gì cũng không còn.

Có lời này, Quý Trường Tranh lập tức sắp xếp: "Đều nghe rõ rồi chứ?"

"Nghe rõ rồi!"

Mọi người nhao nhao ủng hộ bốn phương tám hướng, mà Quý Trường Tranh ở lại tại chỗ, nói với chủ nhiệm Lưu: "Người bên công xã cũng mau chóng sắp xếp rút lui."

"Chuyện này..."

Chủ nhiệm Lưu hạ quyết tâm: "Heo, heo của công xã chúng ta, toàn bộ đều phải chạy lên núi."

Đây cũng không phải là chuyện Quý Trường Tranh quan tâm, anh chỉ thông báo định hướng, còn ở bên công xã tự nhiên sẽ có chủ nhiệm Lưu bận rộn điều phối.

Sau khi anh rời khỏi công xã Thắng Lợi, lập tức lái xe tải bọc vải nilon, đi về phía đại đội.

Xe phóng ầm ầm b.ắ.n lên một trận bùn đất, bọn họ đang chạy đua với thiên tai.

*

Dưới ruộng.

Bí thư chi bộ đã nhận ra điều gì đó không đúng. ông ấy nhìn lên bầu trời, gọi tới một người trẻ tuổi: "Chuyện này không đúng lắm, mây đen đã giăng kín rất lâu nhưng chưa thấy trận mưa to nào rơi xuống cả."

"Không đúng lắm"

Kế toán suy nghĩ một chút: "Có khi cầu nguyện xong thì buổi chiều đã trời quang đãng rồi. Bí thư chi bộ, có phải là ngài suy nghĩ quá nhiều hay không?"

Suy nghĩ quá nhiều?

Bí thư chi bộ cũng do dự theo, đang lúc ông ấy do dự, bọn Quý Trường Tranh đã đến đội sản xuất, vừa vào trong đại đội khắp nơi đều yên tĩnh đến mức kỳ cục.

Bởi vì tất cả mọi người đều bị gọi đến ruộng để thu hoạch, thậm chí ngay cả trẻ em cũng vậy.

Quý Trường Tranh quét mắt nhìn một cái, trước tiên đi đến chỗ thanh niên tri thức cách cửa đại đội gần nhất một chuyến, không có một bóng người, lại quay đầu đi thẳng đến nhà sách cũ.

Anh đã đi qua nhà bí thư chi bộ cùng Mỹ Vân, lúc này nhà bí thư chi bộng chỉ có mấy cụ bà.

Ngay cả ba mẹ anh cũng có mặt.

Bọn họ đều đang bận rộn nấu cơm trưa, dù sao, lúc thu hoạch quả thực rất mệt mỏi, cơm trưa phải làm ngon một chút, nếu không buổi chiều không có sức lực làm việc.

Quý Trường Tranh đẩy cửa ra hỏi: "Bí thư chi bộ có ở đây không?"

Vừa hỏi, bà Quý và ông Quý trong phòng lập tức bối rối: "Sao lại giống giọng thằng Tranh nhà mình vậy?"

"Không thể nào, lúc này Trường Tranh đang ở bộ đội."

Bà Quý đang nhặt đậu, ông Quý đang cắt ớt, hai người liếc nhau một cái: "Bà không phải là mê muội rồi chứ, nó giờ này làm sao có thể tới đây?"

Đang lúc hai người bận rộn.

Quý Trường Tranh đã vào trong sân, bà Hồ đang ở bên ngoài vo gạo, bà ấy nhất thời kinh ngạc nói: "Cậu là người yêu của thanh niên tri thức Thẩm phải không?"

Lúc thanh niên tri thức Thẩm kết hôn, còn mời bọn họ đi uống rượu mừng.

Quý Trường Tranh đáp một tiếng: "Bà Hồ, cháu cần tìm bí thư chi bộ, bây giờ có việc gấp."

"Bọn họ đều đang thu hoạch dưới ruộng."

Nghe vậy, Quý Trường Tranh theo bản năng nhíu mày: "Cho cháu một người dẫn đường, bây giờ chúng cháu sẽ đi qua đó."

Anh nhìn thoáng qua thức ăn đang nấu trong phòng: "Tập trung mọi người trong đại đội đến nhà bác, đừng đi đâu cả, tất cả chờ cháu và bí thư chi bộ đến sẽ nói sau."

Anh phải phối hợp tốt với bí thư chi bộ trước.

"Đồ ăn này..."

Quý Trường Tranh nhíu mày: "Mau nấu nhanh, làm những thứ dễ chín, không dễ chín thì bỏ hết đi."

"Nghĩa là sao?"

Đáng tiếc, bây giờ là giành giật từng giây, Quý Trường Tranh cũng không có ý muốn giải thích.

Anh quay đầu lập tức sai người dẫn anh đến ruộng.

Chờ anh vừa đi, ông Quý cùng bà Quý ngược lại đi ra: "Chị à, vừa rồi ai tới vâyh?"

Bà Hồ vẫn thất thần, bà ấy mờ mịt rồi một lát sau nói: "Là người yêu của thanh niên tri thức Thẩm, không đúng, thanh niên tri thức Thẩm không phải là con dâu của hai người sao?"

"Con trai tôi."

Bà Quý theo bản năng nói: "Sao nó lại tới đây?"

Cuối cùng ông Quý cũng nhạy cảm: "Bà lặp lại lời Trường Tranh vừa nói cho chúng tôi lần nữa đi."

Chờ bà Hồ nói xong.

Sắc mặt ông Quý trở nên nghiêm túc: "Hỏng rồi, sắp xảy ra chuyện rồi. Nếu không Trường Tranh cũng sẽ không tới gấp như vậy."

Ông ấy vừa dứt lời, mười mấy cụ bà trong phòng đều sốt ruột theo.

"Đừng nóng vội, làm theo lời nó nói trước đi."

Bên kia.

Quý Trường Tranh còn không biết đã bỏ lỡ cuộc gặp với ba mẹ mình, sau khi anh xuống ruộng, lập tức trực tiếp tìm được bí thư chi bộ trong nhóm xã viên.

Lúc bí thư chi bộ nhìn thấy Quý Trường Tranh, còn có chút kinh ngạc, chờ nghe xong lời anh nói, ông ấy sửng sốt thật lâu, chỉ lên trời, run rẩy nói: "Tôi đã nói, tôi đã nói rồi, sắc trời thế này cứ có gì đó không ổn."

Làm gì có loại mây đen nào che phủ lâu như vậy vẫn không mưa, thì ra chính là đang tích nước để xả lũ.

Ông ấy hít sâu một hơi: "Đồng chí Quý, cháu nói xem, cháu sắp xếp như thế nào tôi sẽ làm như thế đó."

Quý Trường Tranh nghe vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần dân chúng phối hợp là được.

"Hiện tại còn có bao nhiêu lúa mì chưa cắt?"

Bí thư chi bộ nói: "Cắt được một nửa rồi."

Quý Trường Tranh suy nghĩ một chút: "Vậy thì thế này, không biết mưa rơi từ lúc nào, trước tiên mỗi nhà rút một người trở về, thu dọn đồ vật lương thực đáng giá của người già trẻ nhỏ trong nhà để chuyển toàn bộ lên núi trước."

"Chuyện này..."

Sắc mặt bí thư chi bộ trắng bệch: "Nghiêm trọng như vậy sao? Đều phải dời hết đi sao?"

Quý Trường Tranh đáp một tiếng: "Sở khí tượng thông báo cho chúng cháu là mưa to, sẽ gây ra lũ lụt."

"Nhưng Mạc Hà chúng tôi ở phía đông bắc, cho tới bây giờ chưa từng xảy ra lũ lụt."

Tính đi tính lại trong quá khứ cũng chưa từng có chuyện này xảy ra.

"Bí thư chi bộ, hiện tại chuyện quan trọng không phải là quá khứ có hay không, mà là chuyện chạy nạn quan trọng hơn, nếu ngài tin cháu, lập tức mau chóng sắp xếp dời đi."

"Chuyện này..."

Bí thư chi bộ do dự một lát, nhanh chóng quyết định: "Vậy dời đi đi."

"Trên ngọn núi lớn phía sau đội sản xuất của chúng tôi có một hang động lớn, bảo toàn bộ mọi người chuyển đến hang động."

Hang động kia cần đi qua chín lối rẽ và mười tám khúc cua, không gian bên trong càng lớn hơn cả tưởng tượng, bây giờ nghĩ đến nơi đó lại trở thành nơi tránh né chạy trốn tốt nhất.

Ông ấy vừa dứt lời, Quý Trường Tranh lập tức gật đầu: "Chuyện này vẫn cần ngài tự tay điều chuyển."

Dù sao, uy vọng của bí thư chi bộ ở địa phương cao hơn bọn họ.

Bí thư chi bộ đáp một tiếng, điều ông ấy càng lo lắng chính là: "Lúa mì trong ruộng này phải làm sao bây giờ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-569.html.]

Và cả nhà ở nữa, đây chính là tâm huyết cả đời của bọn họ.

Quý Trường Tranh: "Cháu sẽ cử một nửa nhân lực xuống hỗ trợ, đưa người già trẻ nhỏ đi trước, phụ trách chuyển lúa mì đã cắt xong lên núi. Nhưng lúa mì trong ruộng, cháu chỉ có thể nói, chúng tôi ra sức cắt lúa, có thể cắt được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu."

Chuyện này ai cũng không thể bảo đảm.

Sau khi nghe nói như thế, bí thư chi bộ nhất thời đau lòng muốn chết, nhưng lúc này bất chấp đau lòng.

Ông ấy cầm loa bắt đầu thông báo: "Thông báo, thông báo, mỗi gia đình điều động một người đến, về nhà và chuyển tất cả lương thực và vật phẩm quý giá của người già và trẻ em vào hang động trên núi."

Lời này vừa dứt, trong ruộng xôn xao hẳn lên!!!

Tất cả các xã viên đều theo bản năng dừng công việc trong tay lại: "Có phải thông báo nhầm rồi hay không?"

"Về nhà làm gì?"

"Đúng vậy, lúc này kể cả là có chuyện muốn làm, cũng có lẽ nên thu hoạch lúa mì trước."

"Đúng, mưa này còn chưa đổ xuống mà, chúng tôi trở về dời đi cái gì?"

"Không dời đi, trước tiên phải thu hoạch lúa mì đã."

"Ở đây cũng không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện thu hoạch lúa mì."

Mắt thấy các xã viên phía dưới đều không phối hợp, thần sắc bí thư chi bộ lúc này lập tức nghiêm túc theo, ông ấy rống to vào loa: "Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai."

"Tôi hỏi mọi người, nếu quả thật có mưa to xối xả, tạo thành thiên tai lũ lụt, người già trẻ nhỏ trong nhà bị ngập nước c.h.ế.t đuối, mọi người có hối hận hay không?"

Ông ấy vừa dứt lời, các xã viên ban đầu còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ lập tức đứng hình, nhất thời không nói gì nữa.

"Không thể nào?"

"Bí thư chi bộ, ông nhìn trời đã hơn nửa ngày rồi còn chưa có mưa, nói không chừng sẽ không có mưa đâu."

"Là tại chúng tôi từ chuyện bé xé ra chuyện to."

Bí thư chi bộ đi tới trước mặt mọi người đẩy từng người một: "Dù mọi người không tin tôi, dù sao cũng phải tin đồng chí ở trú đội chứ, bọn họ chính là chuyên môn tới cứu viện chúng ta."

Ông ấy vừa dứt lời, Quý Trường Tranh lập tức đứng lên, tiếp nhận loa bí thư chi bộ đưa tới, lạnh giọng không nhanh không chậm nói: "Trú đội chúng tôi nhận được tin từ đồng chí ở cục khí tượng sẽ có thiên tai lũ lụt, tôi đang nhấn mạnh một lần nữa, sẽ có khả năng xảy ra thiên tai lũ lụt, mặc kệ mọi người tin hay không, mời mọi người lập tức trở về thu dọn đồ đạc."

"Chuyện này."

Anh một thân mặc quân phục, hơn nữa khí thế nghiêm chỉnh, rất khó làm cho người tôi không tin.

Mọi người nhất thời đưa mắt nhìn nhau: "Hay là, chúng tôi trở về thu dọn đồ đạc đi nhỉ?"

"Đúng không, trở về thu dọn thôi, nếu quả thật có thiên tai lũ lụt, vậy cũng xong rồi."

"Nếu như không có, chậm trễ chút thời gian này, cũng không sao."

Nhưng thật ra bọn họ đã hiểu rõ ràng.

Vì thế, sau khi có một người mở đầu, một người hai người ba người, lục tục mỗi nhà mỗi hộ, đều cử người về nhà thu dọn đồ đạc.

Mắt thấy một màn như vậy, Quý Trường Tranh cùng bí thư chi bộ đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Anh sắp xếp nhiệm vụ cho các chiến sĩ phía sau: "Mười người đi di chuyển người già trẻ nhỏ và đồ đạc, mười người khác ở lại đây, cùng tôi thu hoạch."

Anh muốn làm cùng lúc cả hai việc.

"Vâng!"

Các chiến sĩ đồng loạt tuân theo mệnh lệnh.

Nhưng bí thư chi bộ lại nói: "Đồng chí Quý, nếu như mọi người đều phải dời đi, vậy lúa mì trong kho lúa của chúng tôi cũng phải dời đi. Đêm qua thu hoạch đến bây giờ, có mấy trăm bó, toàn bộ đều phải chuyển đến hang động trên núi."

Đây là điều Quý Trường Tranh không ngờ tới.

Anh suy tư một chút, thế này ngược lại anh đang phân không đều.

Anh nói với các chiến sĩ có nhiệm vụ hộ tống mọi người đến hang động: "Rút năm người đến kho lúa chuyển lúa mì lên hang động

Mười người hỗ trợ cắt lúa mì bên này không thể điều chuyển đi chỗ khác, dù sao, hiện tại có thể thu hoạch bao nhiêu lúa mì, toàn bộ dựa vào bọn họ có bao nhiêu người.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đã rõ."

Các chiến sĩ đương nhiên sẽ không từ chối.

Quý Trường Tranh dẫn đầu trực tiếp đến kho lúa chuyển lúa mì, còn không quên dặn dò đội phó: "Anh xem tình huống bên này, nếu tình huống không thích hợp, tùy thời cơ dẫn người lên núi."

Người bên này đều là nhóm tùy thời có thể lên núi.

"Được."

Phó đội trưởng đáp ứng.

Bên này bí thư chi bộ mắt thấy Quý Trường Tranh sắp rời đi, lập tức hỏi: "Đồng chí Quý, người yêu của cháu còn có ba vợ mẹ vợ của cháu, bọn họ đang ở bên kia cắt lúa mì, có muốn đi gặp một lần nói vài câu không?"

Quý Trường Tranh lắc đầu: "Không còn kịp rồi. Bí thư chi bộ, phiền ngài hỗ trợ thông báo một chút, để bọn họ phát hiện thời tiết không đúng sẽ lập tức dời đi."

Bí thư chi bộ đáp một tiếng.

Bên kia.

Nơi Thẩm Mỹ Vân và Trần Thu Hà đang đứng là một cái hốc núi, vừa vặn tách ra khỏi chỗ mọi người cắt lúa mì.

Cho nên một tiếng thông báo lúc trước, bọn họ cũng không nghe được bao nhiêu.

Thẩm Mỹ Vân loáng thoáng nghe được giọng nói của Quý Trường Tranh, cô sửng sốt, đi gọi Trần Thu Hà: "Mẹ, mẹ có nghe thấy không? Sao con lại nghe thấy giọng của Quý Trường Tranh?"

Cô vừa dứt lời, Trần Thu Hà ngừng động tác cắt lúa mì, dựng thẳng lỗ tai nghe, một lúc lâu cũng không nghe thấy, bà ấy lắc đầu: "Con không phải là nghe lầm rồi chứ? Không phải con nói Trường Tranh vẫn đang tại ngũ sao?"

Cô cũng nghĩ vậy.

Đoán chừng là cô nghe lầm rồi.

Thẩm Mỹ Vân tiếp tục bó lúa mì, bó không bao lâu, bí thư chi bộ đã tới: "Thanh niên tri thức Thẩm, cháu qua đây một lát."

"Chuyện này..."

Thẩm Mỹ Vân nhìn Trần Thu Hà, Trần Thu Hà xua tay, ý bảo cô mau đi, chút lúa mì này không bó cũng không ảnh hưởng gì.

Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, phủi phủi tay, lập tức vịn tảng đá kia đi lên từ dưới hốc núi.

"Có chuyện gì vậy bác?"

Bí thư chi bộ nói: "Chồng của cháu, Quý Trường Tranh vừa đến, mang đến cho chúng tôi một tin tức, nói rằng có khả năng mưa lớn sẽ gây ra thiên tai lũ lụt, để mỗi gia đình rút một người trở về, trước tiên phải chuyển lương thực, đồ dùng và người già trẻ em lên núi."

"Hả?"

Thẩm Mỹ Vân còn chưa hoàn hồn từ khi nghe Quý Trường Tranh tới, đã bị tin tức phía sau kia đập cho bối rối.

"Thảm họa lũ lụt?"

Bí thư chi bộ: "Đúng, Trường Tranh nói là thông báo của sở khí tượng gửi cho trú đội, cháu mau về thu dọn đồ đạc, đưa ba mẹ chồng và con cháu lên núi nhanh."

Thẩm Mỹ Vân nhíu mày: "Được, bây giờ cháu sẽ trở về."

Còn cần phải có cô trở về, bởi vì cô phải mang Miên Miên lên núi.

Thẩm Mỹ Vân nghe xong tin tức, lập tức hỏi: "Quý Trường Tranh đâu?"

"Đi sắp xếp nhân lực chuyển lúa mì lên núi trước."

Trong lòng Thẩm Mỹ Vân hiểu rõ: "Được, cháu hiểu rồi."

Cô quay đầu lại nói với ba người Trần Thu Hà, Thẩm Hoài Sơn và Trần Hà Đường, ba người nhất thời bối rối.

Trần Hà Đường là người đầu tiên phủ quyết: "Không đâu, mấy chục năm trước đại đội chúng tôi chưa từng xảy ra lũ lụt."

Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Nếu như bây giờ xảy ra thì sao?"

Chuyện này...

Trần Hà Đường nói không ra lời.

Thẩm Hoài Sơn quả quyết hơn rất nhiều: "Mỹ Vân cần trở về bây giờ, nơi để tiền trong nhà con đều biết rồi, còn cả toàn bộ lương thực, gà chúng tôi nuôi, có thể mang đi thì mang đi."

Thẩm Mỹ Vân gật đầu.

Trần Thu Hà lại suy nghĩ rất nhiều: "Con hỏi Trường Tranh xem, dù sao đều là dời lên núi, nhà chúng tôi vốn ở trên núi, có thể không dời đi, ở lại nhà không?"

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Lát nữa con gặp rồi hỏi, ba mẹ, hai người ở đây thu hoạch lúa mì cũng cẩn thận một chút, con về trước một chuyến."

Trần Thu Hà gật đầu: "Lúa mì ở giữa sườn núi, con không cần lo lắng cho chúng ta, con mau về đi."

Thẩm Mỹ Vân tất nhiên không phản đối.

Sau khi cô rời khỏi ruộng thì không trực tiếp về nhà, mà đi tới nhà bí thư chi bộ.

Dù sao, Miên Miên theo ông Quý cùng bà Quý đến đây, cô muốn trở về thu thập đồ đạc, tất nhiên không thể thiếu Miên Miên.

Lúc cô đến nhà bí thư chi bộ, ông Quý và bà Quý đang giúp mọi người nấu cơm.

Vốn dĩ bọn họ đang chuẩn bị cơm trưa, nếu muốn dời đi, những đồ ăn này không làm không được, dù sao lương thực đều đã rửa sạch, rau quả cũng hái xong.

Đối với mọi người hiện tại mà nói, để bọn họ lãng phí lương thực, quả thực là chẳng khác nào muốn mạng bọn họ.

Đừng nói thiên tai lũ lụt, cho dù lúc này có động đất, bọn họ cũng phải làm xong cơm mới tính tiếp.

Khi Thẩm Mỹ Vân đến, mọi người bận rộn khí thế ngất trời.

"Cơm đã nấu xong chưa? Làm xong thì múc hết vào trong hai thùng gỗ, cùng nhau bưng lên hang động trên núi."

"Còn có mấy món này nữa, múc củ cải xào thịt băm vào trong chậu tráng men, cùng nhau bưng lên."

"Còn cả dưa chuột cà tím trong vườn rau, chỉ cần có thể ăn, đều cần hái toàn bộ."

Thẩm Mỹ Vân không quấy rầy mọi người bận rộn, cô tìm được bà Quý và ông Quý.

"Ba mẹ, lát nữa hai người cùng nhau lên núi, con dẫn Miên Miên về thu dọn đồ đạc một chuyến."

Từ nơi này đến nhà bọn họ, rồi đu lên núi lại mất nửa tiếng, hai ông bà sợ là chịu không nổi.

Tốt hơn là đừng nói thêm gì, còn phải dời đi.

Ông Quý gật đầu, nhưng bà Quý lại nói: "Để Miên Miên ở đây đi, đỡ để con mang theo con nhỏ lên núi sẽ phiền phức."

Không đợi Thẩm Mỹ Vân mở miệng, Miên Miên đã lắc đầu: "Cháu muốn đi cùng mẹ."

Có cái cớ này, Thẩm Mỹ Vân cũng dễ nói: "Không có việc gì, Miên Miên rất ngoan, con mang theo con bé cùng trở về."

"Vậy cũng được, hay để mẹ và ba con cùng về nhé?"

Loading...