Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 570

Cập nhật lúc: 2024-10-26 07:18:19
Lượt xem: 66

Bà Quý nhìn xung quanh một chút, phát hiện lúc mọi người rời đi, hận không thể mang theo đồ đạc của cả nhà.

Thuyền nát còn có ba cân đinh (*).

(*) Ám chỉ dù nhà ở nông thôn có cũ kĩ xập xệ nhưng vẫn lưu giữ giá trí lớn lao cả về vật chất lẫn tinh thần.

Trong căn nhà này của mọi người từng li từng tí đều là bản thân bọn họ từng chút từng chút kiếm được, làm sao nỡ vứt bỏ chứ.

Đánh mất cái này, luyến tiếc cái kia, đánh mất cái kia luyến tiếc cái này.

Thẩm Mỹ Vân: "Không cần đâu, con trở về thu dọn đồ đạc không nhiều lắm, chạy nạn quan trọng hơn."

Lời này vừa nói, những người khác đang thu dọn đồ đạc xung quanh, theo bản năng nhìn Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân nghi hoặc: "Sao vậy?"

"Thanh niên tri thức Thẩm nói rất đúng, chạy nạn quan trọng hơn, ném hết đống quần áo rách với chăn rách kia cho tôi, trước tiên cần dọn tiền và phiếu mua hàng trong nhà, còn cả lương thực năm ngoái, đều mang theo cho tôi, những thứ khác không có cũng không sao."

Bà Hồ đang chủ trì đại cuộc, mặc dù lúc nói lời này, trong lòng bà ấy vẫn tiếc đứt ruột, nhưng vẫn không thể không như vậy.

Bí thư chi bộ cũng vừa trở về từ ruộng: "Bà Hồ nói rất đúng, mọi người nghe lời bà ấy đi, đồ đạc không không quan trọng cứ xác định là mất đi, hiện tại lập tức thu gom đồ quan trọng mang đi."

Ông ấy vốn còn đang do dự là nên cắt lúa mì tiếp hay là trở về.

Nhưng không, dù lo lắng ông ấy vẫn chỉ thể trở về liếc mắt một cái, thầm nghĩ, bọn họ vẫn phải chịu chút thiệt thòi.

Nếu không dựa theo sức bọn họ thu thập, sợ là sáng mai cũng không lên núi được.

Bí thư chi bộ vừa lên tiếng, mọi người cho dù luyến tiếc cũng làm theo.

"Mặt khác, heo bò và gà nuôi từng nhà đều mang lên núi."

Đây chính là thứ trọng yếu, thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng người.

Có bí thư chi bộ đến hiện trường sắp xếp, lập tức mọi thứ cũng không rối loạn như trước, trật tự cũng khôi phục lại.

Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên đi thẳng đến nhà trên núi, sau khi trở về cô thu gom tiền cùng phiếu mua hàng trước, xếp gọn trong hành lý cần thu dọn.

Lương thực, quần áo, gà rừng, những thứ này đều cầm ngoài tay, không thể nhét vào trong túi.

Nhưng những thứ không thể lộ ra ánh sáng kia, toàn bộ bị gói ghém vào trong túi.

Đúng lúc đó, Thẩm Mỹ Vân còn nhìn thấy một ngăn chứa đầy lương thực, có bột Phú Cường, bột ngô, gạo trắng tinh cùng gạo lức, còn có cả bắp ngô.

Thẩm Mỹ Vân chần chờ, nói với Miên Miên: "Để lại một túi bột Phú Cường và một túi gạo trắng, nửa túi lương khô, còn lại toàn bộ đều gói lại."

Những thứ này hẳn là đủ cho nhà bọn họ, đây là lương thực trong vòng một tuần tới.

Miên Miên nhanh chóng làm theo yêu cầu của Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân nhìn quần áo trong phòng: "Con dọn hết quần áo đi. Mẹ ra ngoài hái rau."

Ít nhất phải hái xuống toàn bộ đồ ăn bên ngoài vườn rau có thể ăn!

Dưa chuột, đậu đũa, cà tím, cà chua, cải trắng, cô đều hái rất nhiều.

Cô còn chưa hái xong, bên ngoài đã truyền đến một loạt âm thanh: "Chị dâu có nhà không?"

Nghe tiếng gọi này, Thẩm Mỹ Vân sửng sốt, nói thật từ sau khi trở lại đội sản xuất, cô đã rất lâu không nghe được người khác hỏi cô gọi chị dâu.

Chỉ khi ở trong quân đội, bọn họ nhìn thấy cô mới có thể gọi chị dâu.

"Tôi ở đây."

Cô tạm không hái rau nữa.

Chiến sĩ kia liền đi theo vào: "Đội trưởng Quý bảo tôi tới hỗ trợ chọn đồ trước. Chị dâu, chị đưa đồ nặng nhất cho tôi đi."

Anh tôi còn mang theo một cái đòn gánh cùng một đôi sọt.

Đây cũng không phải Quý Trường Tranh một mình đặt cách cho nhà bọn họ, mà là mấy người ở lại hỗ trợ vận chuyển vật tư, đón người lên núi về cơ bản đều làm công việc này.

Thẩm Mỹ Vân suy tư một chút, chất đống toàn bộ lương thực như gạo và mì thô trước đó cô để Miên Miên gom vào trong sọt.

Lại mang lạp xưởng dê, lạp xưởng heo, lạp xưởng cá năm ngoái còn chưa ăn hết ra, đương nhiên một số đón đã được Miên Miên gói vào bên trong túi.

Đống lương thực này cơ bản là đủ ăn khoảng một tuần.

Cô ước chừng đoán xem mức độ lũ lụt như thế nào, chừng một tuần hẳn là có thể trở về đi.

Những thứ này cũng nhét vào đây.

Nhìn thấy bát trượng trên bếp, thật sự là quá lớn, cái này không dễ lấy, cô vào nhà sờ soạng lấy một cái nồi thép tinh ra từ trong tủ năm đấu, một cái nồi thép tinh lại sợ không đủ.

Cô lại cầm một cái nồi nhỏ, lúc cô còn làm thanh niên tri thức ở điểm thanh niên tri thức, cô có dẫn theo Miên Miên đi qua công ty cung cấp tiêu thụ mua cái nồi này.

Theo lý thuyết kích cỡ hai cái nồi này chênh lệch không nhiều lắm.

Thẩm Mỹ Vân lập tức cất cả hai cái nồi đi, đương nhiên trong nồi cũng tận dụng để bỏ đồ như muối, những vật dụng hàng ngày.

Mãi đến đồ khi chất đầy hai giỏ, lúc này cô mới nói: "Làm phiền anh rồi."

"Chị dâu chỉ lấy những thứ này, hình như vẫn thiếu, chị có lấy chiếu hay không?"

Anh tôi thấy không ít người lúc đến hang động, đều mang theo chiếu trúc.

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Có, nhưng để tôi tự cầm là được rồi."

"Không cần, chị cột vào cái giỏ này, tôi mang lên luôn một thể."

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút, cầm hai cái chiếu, bốn cái ga giường ra cùng nhét vào.

"Được rồi, vậy là đủ rồi."

"Vậy chị dâu, tôi chuyển đồ đến hang động trước, các chị mau lên nhé, đừng làm chậm trễ thời gian."

Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, đưa mắt nhìn đối phương sau khi rời đi, lại nhìn căn phòng đầy đồ vật, cô suy tư một chút: "Miên Miên, có thể dọn hết đi không nhỉ?"

Rốt cuộc cô vẫn rất luyến tiếc, toàn bộ đồ vật trong phòng này sắp bị một cơn đại hồng thủy chà đạp cuốn trôi.

Thật sự là không thể, đến lúc đó sẽ bị gán mác cá biệt qua loa tắc trách.

Miên Miên: "Có thể."

"Mẹ, mẹ có muốn dọn đi hết không?"

Nếu dọn hết đồng đồ này đi, rất dễ dàng bại lộ.

Thẩm Mỹ Vân cũng do dự thật lâu mới quyết định: "Dọn hết đi, trước khi ra cửa mẹ sẽ khóa chặt cửa lại."

Ít nhất đến lúc đó người từ bên ngoài sẽ nhìn không ra.

Nếu quả thật đến ngày rút nước, đến lúc đó cô sẽ để cho ba mẹ đi vào trước, những người khác vào sau cùng.

"Được ạ."

Miên Miên đi vào các phòng, bàn tay nhỏ bé vung lên, toàn bộ đồ vật ở những nơi cô bé đi qua đều bị thu lại, kể cả tủ quần áo, tủ năm đấu, cái đài, bát tiên bàn, quần áo chăn mền, nồi niêu xoong chảo trong phòng bếp, bình dưa muối, tủ chén, ớt bắp hay bỏng gạo treo ở trên cửa sổ, dường như chỉ cần là thứ có thể dọn đi, toàn bộ đều được cô bé cất vào bên trong túi.

Chờ sau khi thu xong những thứ này.

Miên Miên thở phào một cái: "Túi nói nó ăn no rồi."

Thẩm Mỹ Vân xoa xoa mặt cô bé: "Vất vả cho Miên Miên nhà tôi và cái túi rồi."

Miên Miên mím môi cười lắc đầu: "Con cũng muốn có thể giúp được mẹ."

Ý tứ của lời kia, Thẩm Mỹ Vân hiểu, cô nắm tay Miên Miên, sau khi khóa từng lớp cửa các phòng riêng thì nắm chặt chìa khóa.

Lại nhìn thoáng qua vườn rào có nhiều hoa nở rộ, khe khẽ thở dài: "Không biết lúc trở về, những thứ này còn ở đây hay không?"

Miên Miên nào biết được, cô bé lắc đầu.

"Mẹ, mau mang theo gà con, đưa bọn chúng đến hang động đi."

Đứa nhỏ không biết sầu não là gì, còn cực kỳ tò mò hứng thú đối với hang động sắp tới.

Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, dùng dây thừng buộc hai con gà mái, một con gà trống nuôi trong nhà lại, một tay nắm dây thừng một đầu kia.

Một tay còn không quên nắm c.h.ặ.t t.a.y Miên Miên.

Chỉ là, lúc muốn rời đi nhìn thấy bên trong ruộng, trên ruộng rau vẫn còn cà chua đỏ cà chua xanh, cô khẽ cắn môi.

"Miên Miênđợi mẹ một phút."

Cô thực sự là một người tằn tiện.

Lúc trước còn nói người khác, đến lượt chính cô, nhìn thức ăn đầy ruộng này, vẫn luyến tiếc chúng bị nước lũ nhấn chìm.

Không quan tâm cà chua đỏ hay cà chua xanh, cô đều hái toàn bộ.

Dùng một cái túi để đựng, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là nhìn đến thực phẩm khác, Thẩm Mỹ Vân xoa xoa mắt: "Quên đi quên đi, đi mau, nếu không đi ngay, mẹ nghĩ mẹ không thể rời khỏi đây nửa bước."

Đột nhiên có thể hiểu được, những người trước đó vì sao không đi được.

Bởi vì đây là nhà của bọn họ.

Từng li từng tí, một sớm một chiều tích góp được căn nhà, mất cái gì, đều sẽ rất đau lòng.

Miên Miên đáp một tiếng, cô bé quay đầu nhìn căn nhà cũ đứng lặng trong núi rừng, thấp giọng an ủi cô: "Mẹ, nhà chúng tôi ở giữa sườn núi, không chừng sẽ không bị nhấn chìm đâu?"

Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng, hy vọng lời Miên Miên nói thành sự thật.

*

Vị trí hang động nằm ở nửa sườn núi, nhưng dựa theo độ cao mà so sánh, vị trí kia so với vị trí của Thẩm Mỹ Vân ở còn cao hơn.

Đó cũng là lý do tại sao họ được yêu cầu chuyển đi.

Lúc Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên tới, hang động đã náo loạn thành một đoàn. Dù mỗi nhà mỗi hộ cử ra một người để chuyển nhà, vậy cũng chẳng khác nào một quần thể người, ai cũng muốn chuyển cả nhà lên hang động nên chỗ trống không còn bao nhiêu.

Chuyện này sao có thể không gây mâu thuẫn chứ?

Dù sao, hang động cũng chỉ lớn như vậy.

Mắt thấy sắp có cãi nhau, bà Hồ đứng ra duy trì trật tự: "Đều không phục, vậy rút thăm, rút thăm được ai, người đó lựa chọn trước."

Biện pháp này ngược lại là có thể.

Nhưng quá mất thời gian.

Thẩm Mỹ Vân nhíu mày, cô tiến lên một bước, thấp giọng nói với bà Hồ: "Nếu đồ vật đều chuyển lên rồi, không vội chọn vị trí, trước tiên cần đi cắt lúa mì, chờ đến khi lúa mì đều thu hoạch gần xong, tất cả mọi người tới cùng nhau rút thăm, thế nào?"

Biện pháp này rất tốt.

Vừa giảm bớt cảm xúc của mọi người, lại làm cho khí lực của mọi người đều hướng một chỗ sử dụng.

Bà Hồ ánh mắt sáng lên: "Vẫn là người trẻ tuổi các cháu có biện pháp hay, lời thanh niên tri thức Thẩm lời nói, mọi người đều nghe rồi chứ?"

"Đồ đạc để ở chỗ này, để người già chúng tôi trông cho các người, nếu như mất một cây châm một cây chỉ, chỉ cần tìm chúng tôi để bồi thường, các người mau thừa dịp mưa còn chưa rơi xuống, mau đi thu hoạch lúa mì. Hiện tại các người thu hoạch nhiều một chút, đến cuối năm có thể dư ra nhiều lương thực một chút."

Đây là lời nói thật, tất cả mọi người đang trải qua cuộc sống tập thể lớn, chỉ có tập thể giàu có, bọn họ mới giàu có.

Lời này, cũng lập tức khiến mọi người hoàn hồn.

"Chúng tôi đi ngay đây."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-570.html.]

Bọn họ vội vàng chạy xuống dưới.

Mà phía dưới đã thu hoạch đến thời khắc mấu chốt, Quý Trường Tranh dẫn đội hơn mười người, vừa nhìn đã biết là người giỏi làm việc.

Cầm liềm vung vẩy một trận, động tác của bọn họ thậm chí còn nhanh hơn một số lao động cường tráng ở đây.

Chôn đầu cắt lúa mì, cắt xong liền ném xuống đất, người phía sau lập tức hỗ trợ bó lúa chặt lại.

Động tác của bọn họ vô cùng nhanh.

Vốn dĩ còn dư lại hai ba mươi mẫu lúa mì, dưới sự dẫn dắt của đám người này, rất nhanh cũng chậm rãi rút ngắn lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Sau khi bí thư chi bộ đi chủ trì đại cục, Quý Trường Tranh lập tức tới cùng nhau hỗ trợ cắt lúa mì.

Tay giơ liềm rơi xuống, anh nhận thấy có gì đó không đúng.

Quý Trường Tranh giơ tay lên một phen, quả nhiên thấy được một ổ gà rừng, bên trong có hơn mười quả trứng gà rừng màu trắng, màu xám lam.

Quý Trường Tranh dừng lại, nói với chiến sĩ bên cạnh: "Cất đi, buổi tối lúc vào hang động, cho mọi người thêm chút thức ăn."

Hơn mười quả trứng gà dại coi như có thể làm thành canh trứng hoa, một người cũng có thể uống một chén canh nóng hổi.

Chiến sĩ sáng mắt lên: "Được."

Sau khi thu hoạch xong ổ trứng này, Quý Trường Tranh tiếp tục cắt lúa mì, cắt không bao lâu, lại thấy được một ổ gà rừng hình bầu dục.

Phía trên lại là bảy tám quả trứng gà

Quý Trường Tranh gọi người: "Cất đi."

Vẫn là chiến sĩ kia.

Lại tiếp theo, tiếp theo lần thứ ba, lần thứ tư lần thứ năm, mãi cho đến lần thứ bảy.

Chiến sĩ c.h.ế.t lặng: "Đội trưởng Quý, hay là để tôi theo sau m.ô.n.g anh là được rồi."

Mọi người vừa cắt lúa mì, vừa thấy một màn như vậy, cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Bọn họ cắt lúa mì lâu như vậy cũng không nhặt được trứng gà dại, nhưng đúng lúc Quý Trường Tranh tới lại nhặt được một lúc bảy ổ trứng gà dại.

Vận may này thật sự khiến người bên ngoài ghen tị muốn chết.

Quý Trường Tranh nhìn xuống tay mình cầm liềm, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ Mỹ Vân truyền vận may cho anh sao?

Nếu không, từ lúc nào anh lại may mắn như vậy?

Anh nói với chiến sĩ phía sau: "Cậu đi theo đi, lát nữa nếu có, cậu cứ trực tiếp nhặt đi."

Vừa vặn nếu không có mấy ổ trứng này, thức ăn của mọi người sẽ trở thành vấn đề.

Chiến sĩ đáp một tiếng, đi theo sau m.ô.n.g Quý Trường Tranh, cũng cảm thấy rất kỳ quái, anh tôi vừa đi theo, Quý Trường Tranh lại không nhặt được trứng gà dại nữa.

Ngay cả tổ gà rừng cũng không thấy.

Quý Trường Tranh cảm thấy xui xẻo: "Cậu đi đi, tôi tự cắt lúa mì."

Chiến sĩ: "..."

Đáng tiếc, không biết có phải vận may của anh đã dùng hết hay không.

Một hơi lại cắt một mẫu đất, vẫn không thể nhặt được một ổ trứng gà hoang nào nữa.

Đang lúc Quý Trường Tranh cảm thấy đáng tiếc, một con gà rừng bị kinh động, đập cánh bay qua trước mặt anh.

Bị Quý Trường Tranh nhìn thấy, cầm liềm, trở tay vung lên!

Phập!

Tay vung liềm rơi, m.á.u tươi bốn phía.

Gà rừng rơi thình thịch trên mặt đất, nện vào trên lúa mì, đập ra một cái hố.

Mọi người: "..."

Vốn vào lúc này, thu hoạch lúa mì còn rất khẩn trương, dù sao cũng tranh giành thời gian với ông trời.

Nhưng nhìn thấy một màn như vậy, bọn họ không hiểu sao lại hâm mộ thì phải làm sao bây giờ?

Từ hâm mộ này đã nói đến mức nát bét rồi.

Người đến sớm hơn Quý Trường Tranh không phải là không có, người thu hoạch lúa mì nhiều hơn Quý Trường Tranh cũng không phải là không có.

Nhưng không có một ai, giống như Quý Trường Tranh, vừa nhặt được một ổ trứng gà hoang, vừa giơ tay là c.h.é.m được gà rừng.

Thật sự một người cũng không có đâu.

Người khác hâm mộ Quý Trường Tranh đến mức lơ đễnh, anh bảo chiến sĩ nhặt gà rừng lại: "Tôi ra phía trước xem."

Chiến sĩ tất nhiên thỏa hiệp.

Anh tôi cầm theo con gà rừng kia, trong miệng thiếu chút nữa đã chảy nước miếng.

Quý Trường Tranh thu dọn xong những thứ này, lập tức bớt chút thời gian đi đến chỗ mẹ vợ và ba vợ một chuyến.

Hai người Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà còn đang cắt lúa mì trong khe núi, hai người bọn họ trước kia chưa từng làm việc đồng áng như vậy.

Thật ra làm cũng không thuần thục, tốc độ của hai người còn không theo kịp một mình Trần Hà Đường.

Sau khi Quý Trường Tranh nhảy xuống thì nói với hai người: "Ba mẹ, hai người lên trên cắt lúa mì, để mẫu đất này cho con."

Một mảnh khe núi này, ít nhất có bảy tám mẫu đất.

Bọn họ đã cắt hơn phân nửa, chỉ còn lại một mẫu.

Mặt đất phía trên bằng phẳng, sẽ dễ cắt lúa mì hơn so với bên này lên dốc xuống dốc một chút.

"Trường Tranh, thật đúng là con hả?"

Trần Thu Hà kinh ngạc, Thẩm Hoài Sơn vỗ vỗ bà ấy: "Đây không phải lúc hàn huyên, chúng tôi đi lên trước thôi."

Nếu thật sự mưa to, nơi nước xông lên trước chính là cái hốc núi này.

"Không lên được."

Trần Thu Hà đáp một tiếng, thuận thế mượn lực của ông ấy, liền lên theo.

Mẫu đất còn lại giao cho Quý Trường Tranh và Trần Hà Đường, hai người đều là tay làm việc giỏi, liếc mắt nhìn nhau, cầm liềm thu hoạch một trận.

Hai mẫu đất còn chưa tới nửa tiếng đã cắt xong toàn bộ.

Quý Trường Tranh ôm từng bó lúa mì đi lên, vừa mới đi lên, mây đen ngày đó giống như sắp rơi xuống.

Cùng lúc đó, giọt mưa to như hạt đậu cũng rơi xuống theo, không giống với mấy cơn mưa nhỏ lúc trước, lần này mưa to giống như đang tạt vào mặt.

Còn có các xã viên nhìn mưa to, theo bản năng hô: "Trời mưa rồi."

"Trời như vừa tách ra thành một cái lỗ đen vậy."

"Nào có loại mưa to tầm tã thế này chứ."

"Đi mau."

Quý Trường Tranh dẫn đầu kêu gọi mọi người, thúc giục nói: "Mau rời đi, ôm lấy toàn bộ đống lúa mì này, mang toàn bộ đi."

Kế toán Trần vừa nghe lời này, nhất thời luống cuống: "Nhưng còn chưa cắt xong mà."

Anh tôi giơ tay chỉ vào ruộng lúa mì nói: "Hơn mười mẫu lúa mì còn chưa động đến kìa."

Coi như là đêm qua bắt đầu, đến bây giờ tăng ca tăng ca thêm người, vẫn là không thể cắt xong kịp.

Lúc bọn họ đi tới đại đội tổng cộng có hơn một trăm mẫu lúa mì, cái này còn chưa tính ruộng lúa cùng đậu tương, gạo cao lương, ngô và những thứ lương khô khác.

Quý Trường Tranh nhìn mảnh lúa mì còn chưa thu hoạch xong, anh lắc đầu: "Không còn kịp rồi."

"Đi trước thôi!"

Mưa này giống như trời sắp sập xuống, từng hạt từng hạt hắt xuống, không bao lâu nữa khối đất này cũng sẽ bị ngập.

Kế toán Trần dầm mưa to, mắt không mở ra được, anh tôi còn mò mẫm lưỡi hái, lẩm bẩm: "Tôi không đi, tôi đang cắt một lát."

Cắt một lúc tính một lúc, ruộng lúa mì kia chính là tất cả bọn họ, từ mùa đông năm ngoái đã bắt đầu bận rộn cày cuốc.

Mười mấy mẫu ruộng lúa mì, đây chính là mấy ngàn cân lúa mì đó.

Sao có thể nói không cần là không cần?

Quý Trường Tranh lạnh mặt, nước mưa làm cho mắt không mở ra được, nhưng âm thanh vẫn vang dội như trước.

"Kế toán Trần, anh xem người xung quanh đi, anh không đi, bọn họ cũng không đi, trong ruộng lúa mì hôm nay sẽ có hơn hai mươi cái mạng."

"Tôi hỏi anh một câu, người già trẻ nhỏ những người này gồng gánh trên vai phải làm sao bây giờ?"

Người còn ở lại trong đất cắt lúa mì, trên cơ bản đều là lao động cường tráng trong nhà.

Lúc này mới ở lại ở cuối cùng.

Quý Trường Tranh vừa nói lời này, sắc mặt kế toán Trần liền trắng bệch tại chỗ, không biết là bị nước mưa đánh trắng, hay là bị dọa trắng.

Anh tôi nhìn lúa mì đầy đất, oa một tiếng khóc lên: "Lúa mì, lúa mì của tôi mà."

Khóc to quá lớn, thế cho nên nước mưa theo miệng, trực tiếp tưới vào trong cổ họng.

Kế toán Trần có một loại cảm giác muốn đi đầu uống nước.

Kế toán Trần thậm chí quên khóc.

Quá nhiều nước, uống không hết, căn bản uống không hết.

Thậm chí, ngay cả miệng cũng ngậm lại theo.

"Đi thôi, tiếp tục ở lại đây, tôi hoài nghi tôi sắp uống no nước rồi."

Lời này vừa vang lên, người bên cạnh lập tức gật đầu theo, mọi người nhao nhao cởi áo che ở trên đầu, đón bão táp đi lên núi.

Mưa càng lúc càng lớn, thế cho nên đường lên núi của mọi người đều có chút không thấy rõ.

Có người thậm chí hối hận: "Sớm biết vậy thì nghe đồng chí Quý nói, chúng tôi nên sớm rời đi."

"Nước mưa đánh vào mặt, thật sự rất đau."

"Chuyện này làm sao biết sớm được?"

Lời còn chưa dứt, lại uống một ngụm nước, anh tôi vội vàng câm miệng.

Dọc theo đường đi từ trong ruộng lúa mì chạy tới hang động, ước chừng mất hơn mười phút. Lúc bọn họ đến, đang chuẩn bị trong hang động, các xã viên lập tức nhao nhao ra đón người.

Người đưa khăn mặt, người đưa quần áo.

"Thế nào? Cắt hết lúa mì chưa?"

Bí thư chi bộ là người đầu tiên đi lên hỏi.

Không hỏi còn đỡ, vừa hỏi kế toán Trần lập tức gào khóc theo: "Vẫn chưa cắt hết. Còn có ít nhất hơn mười mẫu, mấy ngàn cân lúa mì đó."

Vừa nói như vậy, âm thanh ồn ào trong hang động lập tức yên tĩnh theo.

Mấy ngàn cân lúa mì, cũng đủ để bọn họ giao lương thực công, cũng đủ để bọn họ iếm đủ học phí đi học cho con em.

Loading...