Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 578
Cập nhật lúc: 2024-10-26 07:18:32
Lượt xem: 66
Sắc mặt của người thu lương thực tái nhợt đi, rất khó coi: "Trạm trạm trạm trưởng"
Thậm chí ngay cả nói chuyện cũng nói vấp nữa.
"Là là là —— là do lương thực của đội sản xuất Khang Trang không đủ tiêu chuẩn, bọn họ chỉ nộp lên 600 cân thôi"
Sau khi nói rõ mọi chuyện xong, hơn nữa cũng bỏ qua chủ đề mắng người lúc trước.
"Ồ? 600 cân?"
Trạm trưởng Lương của trạm lương thực, nhìn về phía đại đội trưởng Khang của đội sản xuất: "Theo tôi được biết, toàn bộ đất trong công xã ở đây, đều xếp hạng ba."
"Làm sao mà năm nay chỉ giao được nhiêu đây thôi?"
Cái này thì đại đội trưởng Khang nên trả lời thế nào đây?
Công xã Thắng Lợi gặp tai hoạ nghiêm trọng, còn là nơi bị ảnh hưởng nhiều nhất trong đại đội Khang Trang nữa.
Ông ấy vừa lau nước mắt vừa nói: "Là do bị ngập lụt, không phải ngài không biết đâu chứ."
Lời này vừa nói ra, trạm trưởng Trương nói,"Cũng có rất nhiều đại đội ngập lụt, nhưng chỉ có đại đội của mọi người là giao ít lương thực nhất."
Mỗi người đều có nhiệm vụ riêng trạm trưởng Trương cũng không ngoại lệ, sau khi thu lương thực ở công xã xong ông ấy còn phải báo cáo lên trên thành phố nữa.
Nếu nhiệm vụ không hoàn thành, thì trạm trưởng Trương cũng bị mắng.
Khang đội trưởng: "Đại đội Khang Trang của chúng tôi không kịp gặt gấp."
Câu này làm cho đại đội trưởng Trương cũng im lặng: "Tiếp theo cái đi, cậu cứ đứng bên cạnh trước đi."
"Chờ sau khi thu xong hết lương thực rồi nghĩ biện pháp sau."
Đại đội trưởng Khang cảm thấy có chút khó chịu, giống như trước kia khi ông ấy còn đi học không làm bài tập bị giáo viên chủ nhiệm cho đứng ra ngoài sau đó lại lên đứng trên bục giảng vậy.
Mỗi một học sinh đi vào, đều sẽ dùng loại ánh mắt khác nhau mà nhìn ông ấy một chút.
Đội trưởng Khang cúi đầu nhìn mũi chân, cảm thấy rất xấu hổ.
Sau khi đại đội Khang Trang xong, thì đến đại đội Tiền Tiến.
Lão bí thư chi bộ đi ở đằng trước, kế toán Trần kéo xe bò ở đằng sau, sau đó để từng túi lúa mì xuống dưới.
Tổng cộng có 21 túi, khi những túi này được chất thành một ngọn núi nhỏ thì tạo ra một phong cảnh tuyệt đẹp.
Dù sao các đại đội trước giao lương thực thì cũng chỉ có mấy túi mà thôi, ngay cả một núi nhỏ cũng không dựng lên được ấy chứ
Làm gì có giống như đại đội Tiền Tiến có thể xếp thành một núi cao như vậy chuws.
Trạm trưởng Trương: "Mọi người là đại đội Tiền Tiến sao?"
Lão bí thư chi bộ gật gật đầu: "Số lương thực năm nay của chúng tôi đều ở chỗ này."
"Không tồi."
Trạm trưởng Trương không nhịn được mà khen một câu: "Ở đại đội của mọi người không bị ngập lụt sao?"
Lão bí thư chi bộ lắc đầu: "Bị lụt."
"Vậy sao mọi người có thể có nhiều lương thực như vậy?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Số lương thực này so với năm trước thì không nhiều lắm, nhưng năm nay so với những đội sản xuất khác thì nhỉnh hơn rất nhiều.
Mắt thấy lão bí thư chi bộ muốn ăn ngay nói thật, nói ra chuyện dậy sớm nửa đêm để thu hoạch lương thực, Thậm Mỹ Vân lập tức cướp lời ngay.
Cô mỉm cười: "Lương thực không nhiều lắm, nhưng cũng không phải là do trạm lương thực không thu được, nhiệm vụ không hoàn thành thì xã viên chúng tôi ở dưới cũng cảm thấy lo lắng, cho nên tình nguyện tự thắt lưng buộc bụng, cũng muốn đem lương thực cho trạm trưởng Trương để hoàn thành nhiệm vụ thu lương thực."
"Chúng tôi đều một lòng vì tập thể cả."
Lời nói này hay như vậy.
Trạm trưởng Trương cũng nhịn không được mà vỗ tay: "Được!"
"Tư tưởng của đồng chí này có ý thức rất tốt, côlà?"
"Thẩm Mỹ Vân."Tôi là xã viên của đại đội Tiền Tiến."
"Lần này cùng vói bí thư chi bộ đến đây giao lương thực."
"Lãnh đạo, lương thực của đại đội chúng tôi đều ở chỗ này, xin ngài hãy kiểm tra một chút, nếu không có vấn đề gì thì chúng tôi xin phép về trước."
Có lẽ là do nhìn ra được sự nghi ngờ của trạm trưởng Trương, Thẩm Mỹ Vân chủ động giải đáp.
"Này không phải là do lương thực này chúng tôi nộp lên làm cho mọi người không đủ ăn sao? Lão bí thư chi bộ tính dẫn theo nhóm xã viên của đội sản xuất lên núi khai hoang, để trồng được thêm nhiều loại lương thực hơn."
"Tận lực để tự cung tự cấp, không cho gây thêm phiền toái cho tập thể."
Nghe một chút lời này toàn thân đều cảm thấy thư thái.
Trạm trưởng Trương nói: "Những người có tư tưởng giác ngộ cao như mọi người cũng không nhiều lắm."
"Mọi người đều nghe một chút, hãy học tập nhóm xã viên của đại đội này."
Những xã viên của đội sản xuất xung quanh đều im lặng không nói gì.
Bọn họ cũng muốn học, nhưng là trong tay không lương thực.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Lãnh đạo, năm nay mọi người đều khó khăn cả, đương nhiên người bình thường như chúng tôi rất trông cậy vào tổ chức, mà tổ chức cũng trông cậy vào chúng tôi đúng chứ?"
"Không phải là mọi người không muốn giao lương thục, chỉ là lũ lụt kéo đến lương thực cũng không còn, đây cũng là chuyện không thể làm gì được."
"Không biết bên tổ chức có thể đưa ra cho mọi người một giải pháp hợp lý được không?"
Mỗi một người giao lương thực đều bị mắng, rõ ràng điều này không đúng chút nào. Quả thật lời nói của Thẩm Mỹ Vân đã chạm đến trái tim của mọi người.
"Đúng đúng đúng, lãnh đạo, không phải chúng tôi không muốn giao lương thực, mà là do không có lương thực để giao."
"Đúng vậy."
"Nếu có lương thực thì đương nhiên chúng tôi sẽ nguyện ý giao rồi."
"Đúng vậy, năm rồi chúng tôi cũng chưa khất nợ lương thực bao giờ."
Mọi người đều thêm vào một lời, làm cho trạm trưởng Trương cũng phải im lặng: "Những lãnh đạo cấp trên cũng biết, năm nay khu vực chúng ta gặp thiên tai, cho nên trước khi đến đây tôi đã gửi một thông báo cho cấp trên, nói rằng lương thực giao năm nay sẽ giảm một nửa."
Thốt ra lời này, có mấy nhà mừng cũng có mấy nhà sầu
Bởi vì cho dù là giảm đi một nửa lương thực thì bọn họ cũng lấy không ra mà giiao.
Đương nhiên, ngoại trừ đại đội Tiền Tiến
"Giảm phân nửa lương thực đã là giới hạn rồi, như vậy đi, năm nay không hoàn thành nhiệm vụ thì toàn bộ trạm lương thực viết giấy nợ, sang năm sẽ trả lại, mọi người thấy thế nào?"
Tình huống này cũng xem như cả hai bên đều đã bao dung lẫn nhau.
Lúc này mọi người đều liếc mắt nhìn nhau nhưng thật ra họ cũng không phản đối.
Ngoại trừ đại đội Tiền Tiến thì những đại đội khác đều viết giấy nợ sau đó việc giao lương thực cũng kết thúc
Lão bí thư chi bộ nhịn không được mà nói: "Năm nay vận khí chúng ta tốt thật đấy."
Vận khí tốt khi đã thu hoạch lương thực trước.
Vận khí tốt khi gặp được cứu viện của Quý Trường Tranh.
Vận khí tốt khi giao lương thực dẫn theo Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân nghe được lời này liền mỉm cười: "Thật ra tôi cảm thấy không phải vận khí tốt đâu, là nhờ sự quản lý của ông đấy."
Nếu thiếu một chút thì cũng không được như bây giờ
Nghe được lời này, lão bí thư chi bộ cười ha ha: "Vẫn là thanh niên trí thức Thẩm biết nói chuyện."
"Nhưng trước đó cô có nói chúng ta trở về sẽ khai hoang đúng không?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Năm nay lương thực chắc chắn sẽ không đủ, nhân lúc bây giờ còn thời gian, xem có thể trồng được cái gì thì trồng hết, bất kể là lương thực hay rau củ thì cứ trồng nhiều rồi thu hoạch nhiều cứ tích cóp như thế thì đến khi không đủ lương thực thì cũng không bị đói bụng."
Đây là lời nói thật, cho dù là rau cải đậu que này nọ, thì thu hoạch nhiều hơn một chút sau đó phơi lên làm rau khô, vậy thì cũng có thể lắp đầy bụng rồi.
Lời này của Thẩm Mỹ Vân, lão bí thư cũng để vào tai: "Lúc đầu tôi cũng có ý tưởng này, nhưng cô cũng biết đó đội chúng ta có không nhiều đất đai cho lắm, nếu tiếp tục trồng trên mảnh đất đó thì sẽ không được nhiều cho lắm, ."
Bọn họ sẽ trồng luân phiên ở nơi này
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút sau đó đưa ra đáp án: "Khai hoang."
"Khai hoang?"
Lão bí thư chi bộ im lặng: "Chuyện này thì phải để tôi suy nghĩ lại đã."
Khai hoang không phải một chuyện nhỏ.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, đang lúc chuẩn bị lên xe vô tình nhìn ra phía xa xa ở trạm lương thực thì thấy Sa Trúc vẫy tay với cô.
Điều này làm cho Thẩm Mỹ Vân dừng lại một chút, cô bình tĩnh nói: "Lão bí thư chi bộ, tôi đi Cung Tiêu Xã còn có chút việc, mọi người cứ về trước đi."
Đương nhiên lão bí thư chi bộ cũng không hỏi cô đi làm gì, vì thế liền gật gật đầu.
Chờ đám người lão bí thư chi bộ đi rồi thì cô mới rời đi.
Thẩm Mỹ Vân giả vờ đi Cung Tiêu Xã, nhưng thực tế đi trên đường cô lại quẹo vào đi đến trước mặt Sa Trúc: "Em tìm chị sao?"
Sa Trúc là thanh niên mà trước đây Thẩm Mỹ Vân có gặp một lần.
Trông có vẻ chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi thôi, bây giờ hình như gầy hơn không ít rồi
Sa Trúc gật gật đầu: "Lục ca kêu em đến tìm chị."
Hiển nhiên lần trước Thẩm Mỹ Vân, một hơi bán được nhiều xe đẹp như vậy, đương nhiên ở trong mắt Sa Trúc cô chính là khách hàng lớn rồi.
Thẩm Mỹ Vân nhướng mày, suy nghĩ một chút: "Dẫn đường."
Bây giờ nếu đối phương đến tìm cô thì chắc hẳn có việc gì đó, nếu không Thẩm Mỹ Vân nghĩ không ra vì sao Kim Lục Tử lại tìm cô?
Nhưng điều làm Thẩm Mỹ Vân bất ngờ chính là, lần trước cô đã hoá trang để che giấu thân phận rồi nhưng đối phương vẫn nhận ra cô.
Hơn nữa còn có thể làm cho Sa Trúc tìm được cô một cách chuẩn xác nữa.
Điều này có thể cho thấy được năng lực của đối phương.
Sa Trúc không ngờ thế mà Thẩm Mỹ Vân lại dễ dàng đồng ý như vậy, cậu còn tưởng rằng mình phải nỗ lực không ít đấy.
Cậu nhìn thoáng qua Thẩm Mỹ Vân một chút, trong mắt hiện lên sự bất ngờ sau đó lại cúi thấp đầu xuống, thành thật đi ở phía trước dẫn đường.
Rất nhanh hai người đã đến nơi, đang định đi vào ngõ nhỏ lần trước thì Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Chờ chị một chút."
Cô chạy tới cửa của Cung Tiêu Xã, mua nửa cân đường trắng, cũng không thể đến tay không được.
Sa Trúc có chút nghi ngờ.
Thẩm Mỹ Vân: "Tới nhà gặp người thì không thể đi tay không được đúng chứ?"
Sa Trúc: "?"
Không hiểu gì cả.
Thẩm Mỹ Vân cũng không có giải thích, sau khi tiến vào căn nhà tồi tàn, mắt của Kim Lục Tử liền chú ý đến đường trắng mà Thẩm Mỹ Vân mang theo.
Anh ta cảm thấy có chút bất ngờ: "Đồng chí Thẩm, diễn trò làm bộ cẩn thận thật đấy."
Đường trắng này nói là mua cho anh ta, còn không bằng nói là mua để diễn trò cho người khác xem.
Thẩm Mỹ Vân nhướng mày, đem đường trắng đặt ở trên bàn, bình tĩnh nói: "Không biết anh Lục đây tìm tôi có chuyện gì?"
Một câu liền đi thẳng vào vấn đề không có chút mơ hồ nào cả.
Kim Lục Tử ngước mắt lên để lộ ra một ánh mắt hết sức đẹp: "Thị xã Mạc Hà bị lũ lụt, chắc cô cũng biết chuws?"
Vừa mở miệng Thẩm Mỹ Vân đã hiểu ngay
Cô kéo ghế dựa ngồi xuống: "Anh muốn lương thực?"
Không thể không nói, nói chuyện với người thông minh đúng là sảng khoái thật đấy.
Cô vừa lên tiếng thì đã nói được đáp án làm Kim Lục Tử hài lòng nhất.
Anh ta ừ một tiếng, cầm lấy ấm trà ở trên bàn rót cho Thẩm Mỹ Vân một ly, sau đó thuận tiện đẩy đến trước mặt cô: "Đồng chí Thẩm, cô có không?"
Thật ra anh ta đang dăng một cái lưới rộng để thử vận may một chút.
Dù sao Thẩm Mỹ Vân cũng là người có thể mua nhiều chiếc xe đạp Phượng Hoàng cùng một lúc
Thẩm MMỹ Vân không vội vã trả lời, cô uống một ngụm trà: "Hạt sen tâm?"
Có chút đắng.
Kim Lục Tử ừ một tiếng,"Thanh tâm hạ hỏa."
Cũng không có thúc giục hay hỏi gì thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-578.html.]
Thẩm Mỹ Vân buông xuống: "Đắng như thế này tôi chịu không được."
Từ trước đến giờ cô chẳng bao giờ thích mấy thứ đắng chút nào.
"Cũng là lỗi của tôi do tôi không chịu tìm hiểu sở thích của đồng chí Thẩm trước." Tuy nói vậy nhưng trong ngữ điệu chẳng có chút xin lỗi nào cả.
Không thể không nói, Lim Lục Tử đúng là Kim Lục Tử.
Thẩm Mỹ Vân cũng không thèm để ý, nắm tay của cô cuộn tròn lại sau đó gõ mặt bàn trong vô thức.
"Lương thực? Muốn nhiều ít?"
Sau khi lời này được nói ra cơ mặt của Kim Lục Tử đột nhiên căng cứng lên, sau đó ngẩng đầu lên nhúng tay vào nước trà viết 2000 ở trên bàn.
Con số này.
Chân mày xinh đẹp của Thẩm Mỹ Vân nhíu lại, trong giọng nói mang theo một chút khó xử: "Nhiều như thế sao?"
"Không nhiều lắm, nếu không cũng sẽ không tìm đồng chí Thẩm giúp."
Mắt thấy vậy thái độ của Kim Lục Tử cũng hạ thấp mình hơn một chút: "Mạc Hà diễn ra lũ lụt, kho thóc ở phía Đông đã bị ngập một nửa, trong tương lai sẽ thiếu lương thực."
Thẩm Mỹ Vân nhíu mày: "Anh định làm gian thương, tăng giá lương thực sao?"
Nếu nói như vậy thì cho dù có lương thực cô cũng sẽ không bán cho Kim Lục Tử
Kim Lục Tử lắc đầu, thở dài: "Đồng chí Thẩm, cũng quá coi trọng tôi rồi hai ngàn cân lương thực mà còn làm gian thương đẩy giá lên cao trục lợi sao?"
Cái này làm sao có thể được chứ.
Nhiêu đây ném vào còn chưa đủ tạo ra bọt nước nào.
"Vậy anh muốn?"
Thẩm Mỹ Vân quyết tâm hỏi chuyện cho ra ngô ra khoai, hiển nhiên nếu không nói ra nguyên nhân thì cô sẽ không bán lương thực cho anh ta.
"Tôi cũng không gạt cô."
Kim Lục Tử đứng dậy từ tủ ở phía trong lấy ra một tờ giấy, cứ như vậy trực tiếp đưa cho Kim Lục Tử xem.
"Trước đó tôi đã ký hiệp nghị với đối phương, năm nay sau khi thu hoạch lương thực xong sẽ đưa cho đối phương hai ngàn cân."
"Nhưng cô cũng biết tình huống bây giờ của trạm lương thực đấy, trạm lương thực không thể thu được đủ lương thực, càng đừng nói chi đến tôi."
"Thấy đã sắp đến hạn trong hiệp nghị rồi, nếu tôi không gom đủ lương thực thì sẽ phải bồi thường gấp ba."
"Đồng chí Thẩm, nếu bên cô có lương thực để bán ra thì nhất định phải suy xét đến tôi đầu tiên."
Kim Lục Tử ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thẩm Mỹ Vân giọng nói rất chân thành và tha thiết: "Nếu lúc này cô có thể giúp tôi thì tôi rất cảm kích."
Thẩm Mỹ Vân lấy tờ giấy hợp đồng nhìn qua một chút, trang giấy hợp đồng đã ố vàng, hiển nhiên cũng không phải hợp đồng này mới ký trong năm nay, ánh mắt của cô chuyển xuống phía dưới cùng.
Quả nhiên thấy được năm ký bản hợp đồng này là 1968.
Có vẻ như hợp đồng này đã được ký cách đây ba năm trước.
"Sao anh có thể làm ra loại chuyện này thế?"
Ba năm trước ký họp đồng này, đây không phải là điều ông trùm ngoại thương trứ danh Kim Lục Tử có thể làm được.
Dù sao đây cũng là vụ làm ăn thua lỗ, hơn nữa cũng có nhiều tính hạn chế nữa.
Kim Lục Tử cười khổ một tiếng: "Ba năm trước đây mới ra đời, bị mắc bẫy của người ta, năm nay là năm cuối cùng, nếu tôi chịu đựng được qua năm này nũa thì hợp đồng trở nên vô dụng rồi."
Anh ta là người rất chú trọng đến danh dự.
Nếu không đã sớm bội ước rồi.
"Đối phương muốn nhiều lương thực như vậy làm gì?"
Điều này Kim Lục Tử cũng không biết nên lắc đầu: "Đồng chí Thẩm nếu nói hai ngàn cân lương thục nhiều thì cũng không phải là nhiều, dù sao với năng suất của đại đội mọi người đến mùa thu hoạch tuỳ tiện tìm một nhà thôi là có thể có được nhiều như thế rồi."
"Nhưng vấn đề ở chỗ chính là, hai ngàn cân lương thực này là lương thực mịn."
Cho nên, lúc này mới đẩy anh ta vào tình thế khó khăn.
"Lương thực mịn, hai ngàn cân?"
Thẩm Mỹ Vân thở dài, gõ gõ cái bàn: "Anh Lục à, lá gan của anh cũng lớn thật đấy."
Kim Lục Tử không nói lời nào mà chỉ xoa xoa lông mày: "Lúc còn trẻ bồng bột làm ra chuyện sai lầm này, bây giờ phải đền bù rồi."
"Hai ngàn cân lương thực mịn, đồng chí Thẩm xem thử có thể giúp tôi chuyện này được không?"
Nếu không phải thật sự là không có cách nào, ngay cả một chút phương án nhỏ cũng không nghĩ ra, cũng không đến mức tuyệt vọng tìm đến Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân không có từ chối: "Lương thực mịn là gạo và mì"
Vừa nghe lời này, Kim Lục Tử liền bị thu hút ngay hai mắt anh ta sáng lên: "Đúng vậy, gạo và mì đều có thể, đối phương chỉ cần lương thực mịn thôi."
Thẩm Mỹ Vân gõ gõ cái bàn, "Giá cả tính như thế nào?"
Kim Lục Tử ngồi ngay ngắn, cả người đều có tinh thần hơn không còn có dáng vẻ lười nhác như trước nữa
"Các loại bột mì mịn như vậy có giá một đồng một cân, gạo thì một cân 3 đồng."
Giá cả này không thấp chút nào, đềuđuổi kịp giá ở chợ đen luôn rồi. Cũng có thể tưởng tượng được Kim Lục Tử thiếu lương thực đến mức nào.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: "Chờ đến khi có lương thực, tôi sẽ liên hệ anh qua lấy"
Giá cả này cô rất hài lòng.
Cho nên ngay cả một chú ý kì kèo mặc cả cũng không có, Thẩm Mỹ Vân biết được tương lai của Kim Lục Tử, cho nên từ lúc bắt đầu cô đã tính đến chuyện làm ăn lâu dài rồi
Mà đương nhiên Kim Lục Tử chính là đối tượng thích hợp nhất để làm ăn lâu dài.
Kim Lục Tử nghe được những lời này của Thẩm Mỹ Vân liền đứng lên, bắt tay cô: "Cảm ơn cô, đồng chí Thẩm, ơn lớn này của cô suốt đời tôi không thể quên được."
Con người của anh ta rất coi trọng nghĩa khí trên giang hồ
Thẩm Mỹ Vân cười: "Anh Lục, anh chú trọng thì đương nhiên tôi cũng chú trọng rồi."
Cô đứng lên, nhìn đối phương nói lời tạm biệt: "Trong vòng 3 ngày tôi sẽ cho anh đáp án."
Thật ra cô chưa nói đi vào rừng cây ngay, cô sợ đối phương ôm cây đợi thỏ, đến lúc đó để lộ ra bên ngoài thì không có lời được nữa.
"Được."
Kim Lục Tử tiễn Thẩm Mỹ Vân đến cửa, sau đó nhìn theo Thẩm Mỹ Vân rời đi.
Sa Trúc xuất hiện ở trước mặt Kim Lục Tử, cậu có chút nghi ngờ: "Anh Lục, có thể tin tưởng chị ấy được sao?"
Dù sao cũng là hai ngàn cân lương thực, đối phương ngay cả mắt còn chưa chớp một cái mà đã đồng ý rồi.
Kim Lục Tử hiếm khi nở nụ cười nói: "Không được coi thường cô ấy."
Anh ta đã đi điều tra số lượng xe đạp Phượng Hoàng được vận chuyển đến Mạc Hà, ngay cả số lượng xe trong nội thành cũng không theo kịp mà trong tay Thẩm Mỹ Vân thì càng có nhiều hơn.
Từ đó có thể nhìn được năng lực của cô lớn đến mức nào rồi.
Còn về chuyện lương thực cô lấy từ đâu ra.
Kim Lục Tử cũng không quan tâm, anh ta chỉ quan tâm đến kết quả mà thôi.
Vì thế, anh ta suy tư một chút rồi phân phó cho Sa Trúc: "Mấy ngày nay em chú ý đến tin tức của cô ấy một chút."
"Một khi có được tin lập tức đến tìm anh."
Sau đó lại thêm một câu: "Còn nữa chuẩn bị tiền trước cho thật tốt đi."
"Chuẩn bị khoảng bao nhiêu?"
Sa Trúc thấp giọng hỏi.
"Ít nhất chuẩn bị trước 3000 đi."
Nghe thế Sa Trúc hơi hơi nhíu mày: "Anh Lục, tiền của chúng ta đều ở trên hàng hoá cả, e rằng chuẩn bị 3000 này xong thì trong tay không còn tiền dự phòng nào cả."
Kim Lục Tử ngước mắt lên, lạnh lùng nói: "Nếu không em ra tay?"
Một câu này lập tức làm Sa Trúc cúi thấp đầu: "Anh Lục, em nói có hơi quá rồi."
"Sa Trúc à."
Kim Lục Tử thở dài, đôi long mày anh tuấn hiện lên sự dịu dàng hiếm có: "Em đã đi theo anh lâu rồi, đương nhiên anh biết em rất tốt với anh, chỉ là có chút tiền cũng cần phải chi ra thôi."
Giống như mua lương thực mịn trong tay Thẩm Mỹ Vân.
Tiền trao cháo múc, đây là mua bán đàng hoàng.
Anh ta rất xem trọng Thẩm Mỹ Vân nên đương nhiên không muốn mất đi một đối tác tốt như vậy.
Chỉ là, Sa Trúc không hiểu cho lắm.
Đương nhiên, nếu Sa Trúc đã hiểu thì cậu đã là Kim Lục Tử rồi chứ không phải là Sa Trúc nữa.
*
Sau khi Thẩm Mỹ Vân rời khỏi con ngõ nhỏ, vừa đi vừa suy tư một chút nên tìm chỗ nào để lấy lương thực ra giao dịch với đối phương đây?
Trong vô thức cô liền đi tới Cung Tiêu Xã, cô tiện thể đi vào trong đó dạo quanh một vòng, cô bước vào thì nhìn thấy cây nấm và nhũng cây táo hồng còn lại sau trận lũ lụt, hiển nhiên trên đó phải có cát rồi
Nhưng nhìn thì vẫn còn mới.
Thẩm Mỹ Vân rất thích ăn loại nấm này nên liền mua ngay hai cân, hơn nữa loại táo hồng kia cũng không tồi mua thêm hai cân vậy.
Tổng cộng hết số này chỉ có giá hai mươi lăm đồng mà thôi.
Trái cây đối với người khác thì mắc tiền nhưng đối với Thẩm Mỹ Vân thì cô lại cảm thấy rất rẻ
Chờ sau khi lấy xong mấy cân trái cây này thì Thẩm Mỹ Vân cũng biết nên chọn nơi nào để giao dịch rồi, một ngàn cân lương thực cũng không phải là con số nhỏ.
Cần phải tìm một nơi ít người, lại phải an toàn để có thể thuận tiện lấy hàng hoá ra.
Nơi đó cũng không thể cách quá xa Kim Lục Tử do nơi bọn họ ở khá xa nên cần phải tránh đám đông để đưa hàng hoá về một cách thuận lợi nhất.
Cô nghĩ tới nghĩ lui.
Quả thật công xã Thắng Lợi có một chỗ như thế, cửa phía sau của căn tin đại đội đều mở cửa vào các ngày trong tuần, ngoại trừ giao hàng buổi sáng ra. .
Trên cơ bản là cái cửa đó đều đóng và thậm chí cũng không có nhiều người ở đó
Hơn nữa bởi vì cửa sau cửa ở sau núi nên đa số mọi người chỉ đi ở cửa trước thôi.
Quan trọng nhất chính là sau núi đó, chính là sườn núi của con ngõ nhỏ nơi Kim Lục Tử sống.
Càng tuyệt vời hơn chính là cả hai bên có thể đi được cửa sau và tránh được đám đông.
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút cảm thấy nơi đó là một nơi rất tốt, vì thế liền quyết điịnh chọn nơi đó.
Ba ngày sau, sáng sớm Thẩm Mỹ Vân đã dẫn Miên Miên đi an sáng, ăn sáng xong liền đi dạo lung tung ở trên phố.
Sau khi thấy thời gian đã gần đến thời gian cửa phía sau căn tin đại đội đóng lại và khoá chặt.
Thẩm Mỹ Vân biết đã đúng thời điểm rồi, liền dẫn Miên Miên đi một con đường khác sau núi để đến đại đội của công xã.
Sau đó lại từ một con đường nhỏ ở phía sau phòng bếp của đại đội, một đường đi bộ đến ngõ nhỏ nơi bọn Kim Lục Tử ở.
Nối tiếp liền nhau.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân nhìn rõ ràng xong, liền cầm lưỡi hái cắt một ít bụi cây và ngải cứu ở ven đường, để chuẩn bị tốt cho sau này.
Cô nháy mắt với Miên Miên một cái, Miên Miên lập tức hiểu ra, tay nhỏ của cô bé vung lên một cái liền xuất hiện mười bao tải.
Được đóng gói trong cái túi nặng trăm cân, chẳng qua là Thẩm Mỹ Vân đã đổ hết từ túi ban đầu sang bao tải mà thôi.
Mười bao này là gạo, Thẩm Mỹ Vân đếm qua rồi nhanh chóng phủ ngải cứu lên
Sau đó Miên Miên lập tức lấy ra thêm mười bao bột mì, Thẩm Mỹ Vân cũng phủ hết lên số bao này
Sau đó liền dặn dò Miên Miên: "Con ở đây trông chừng rồi tìm một chỗ trốn đi, một lát nữa mẹ đến đây thì con mới được ra, hiểu chưa?"
Đây là lần đầu tiên cô và Miên Miên tách ra nên Thẩm Mỹ Vân có chút lo lắng, nhưng sau đó thì cũng dần dần thành thói quen thôi.
Cô phát hiện ra Miên Miên còn thông minh hơn so với những gì cô nghĩ.
Cái loại thông minh này không thể bị đánh lừa bởi người ngoài được.
Miên Miên gật đầu như gà mổ thóc: "Mẹ ơi, mẹ cứ yên tâm đi đi, con sẽ núp phía sau tảng đá này mà quan sát."
Mẹ bán hàng nên cô bé phải bảo vệ hàng.
Cả hai người đều đã quen với việc đó.
Thẩm Mỹ Vân xoa đầu cô bé: "Thật ngoan."
Nói xong, liền nhanh chóng rời đi theo con đường nhỏ để đến tìm Kim Lục Tử, từ phía sau sườn núi nhỏ xa xa một chút, đã thấy khoảng sân phía sau nhà của Kim Lục Tử rồi.