Phú Bà Bán Nhà, Cất Trữ Của Cải Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 579
Cập nhật lúc: 2024-10-26 07:18:34
Lượt xem: 65
Thẩm Mỹ Vân gõ cửa chỉ trong chốc lát đã Kim Lục Tử đã mở cửa ngay, lúc thấy Thẩm Mỹ Vân, một hơi thở dài của anh ta cũng nuốt vào bụng.
Dù sao ba ngày không có ai liên lạc với anh ta, suýt chút nữa Kim Lục Tử còn tưởng mình đã bị người ta cho leo cây.
Cũng may Thẩm Mỹ Vân đã xuất hiện lần nữa.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu với Kim Lục Tử: "Đi thôi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi nghe cô nói ra lời này Kim Lục Tử cũng đã hiểu mà đi theo sau Thẩm Mỹ Vân, mà anh ta vừa đi ra Sa Trúc cũng khoá cửa nhà lại sau đó đi theo.
Ba người một trước một sau cứ thế mà đi, ít nhất từ góc nhìn của người ngoài rất khó có thể đoán được bọn họ đang làm ăn với nhau, dù sao nhìn ba người xa cách như vậy.
Mỗi lần bán hàng Thẩm Mỹ Vân đều là người chọn địa điểm giao dịch, thế cho nên nơi giao dịch đó ở đâu thì Kim Lục Tử không biết
Nên chỉ có thể đi theo Thẩm Mỹ Vân lên núi sau khi đi lên sườn núi, một cúi đầu liền nhìn thấy đại đội ở dưới chân núi.
Sắc mặt của Kim Lục Tử có chút ngưng trọng, nhìn Thẩm Mỹ Vân nói: "Đồng chí Thẩm lá gan của cô cũng lớn thật đấy."
Cũng dám chọn vị trí ở ngay đại đội như này.
Nói thật, cho dù anh ta là người buôn bán bao nhiêu năm đi chăng nữa, thì cũng chẳng dám lại gần cái nơi thuộc quyền sỡ hữu của nhà nước này.
Thẩm Mỹ Vân cười: "Có một câu gọi là, dưới đèn thì tối."
Cô cũng đã đi làm đại đội ở một thời gian rồi, thế nên mới biết một nơi như thế này
Kim Lục Tử cảm thấy có chút bất ngờ nhưng cũng không nói gì mà nhanh chóng đi theo.
Sau khi xuống núi thì nhẹ nhàng hơn nhiều, chỉ đi một lúc là đến nơi mà Thẩm Mỹ Vân dùng mấy bụi cây che phủ.
Cô không vội vàng mở nó ra ngay mà nhìn xung quanh, bởi vì nơi này là ở phía sau núi nên có rất ít người qua lại.
Sau khi chắc chắn không có người nào qua lại Thẩm Mỹ Vân mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nhìn xung quanh thì nhìn thấy góc áo của Miên Miên ở phía sau tảng đá, cô liền biết Miên Miên cũng an toàn.
Lúc này cô mới quay đầu nhìn về phía Kim Lục Tử nói: "Ở nơi này anh Lục, anh có thể kiểm tra hàng hoá trước."
Kim Lục Tử ừ một tiếng, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua Sa Trúc, trong nháy mắt Sa Trúc đã hiểu liền lập tức dùng d.a.o nhỏ cắt dây thừng của bao tải ra.
Khi nhìn thấy từng bao này đến bao khác đều lại gạo trắng mịn.
Theo bản năng Sa Trúc nuốt nước miếng một chút, thế nhưng nhiều lương thực mịn như vậy cậu phải cầm một nắm lên rồi đưa cho Kim Lục Tử trước.
Kim Lục Tử cầm gạo trong tay sau đó đưa lên mũi ngửi ngửi một chút, gạo trắng thuần tuý ở bên ngoài cũng rất sạch sẽ, chưa nói đến độ trắng của nó thì loại gạo này mang theo một mùi hương rất mê người.
"Chất lượng gạo thật sự rất tốt."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Đương nhiên tôi sẽ không dùng hàng giả để lừa anh Lục rồi."
Đây là chính là gạo Đông Bắc, khụ khụ!
Cũng coi như là gạo bản địa.
Kim Lục Tử giơ ngón tay cái lên, Sa Trúc ở bên cạnh hỏi: "Bên cạnh là bột mì Phú Cường sao?"
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Anh có thể mở ra xem."
Sa Trúc muốn mở ra xem nhưng lại bị Kim Lục Tử ngăn lại
"Không cần, về điều này thì tôi có thể tin tưởng đống chí Thẩm."
Thẩm Mỹ Vân nghe được lời này liền mỉm cười một chút:,"Cảm ơn anh Lục đã tin tưởng!"
Nhưng chỉ có Thẩm Mỹ Vân mới biết cô cảm thấy biết ơn đến nhường nào.
Kim Lục Tử: "Cô cho tôi sự tin tưởng thì đương nhiên tôi cũng phải trả lại cho cô sự tin tưởng rồi."
Nói xong anh ta nhìn Sa Trúc: "Đưa tiền cho đồng chí Thẩm đi."
Sa Trúc gật đầu, lập tức lấy ra hai sấp tiền lớn ở trong túi màu nâu ra đưa cho Thẩm Mỹ Vân.
"Tổng cộng hai ngàn năm, đồng chí Thẩm kiểm tra qua một chút."
Thẩm Mỹ Vân cũng không đếm mà trực tiếp nhận lấy: "Tin tưởng lẫn nhau."
Cô gật đầu với Kim Lục Tử: "Vậy anh Lục hàng hoá ở đây thì hai người cứ mang về đi, tôi đi trước."
Kim Lục Tử gật đầu: "Cảm ơn."
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu sau đó nhìn về phía tảng đá gọi Miên Miên: "Miên Miên?"
Miên Miên lập tức ló đầu ra khỏi tảng đá: "Mẹ, mẹ đã xong rồi sao?"
Trên khoé môi của Thẩm Mỹ Vân nở một nụ cười: "Đương nhiên rồi, đi thôi, mẹ dẫn con đi mua đồ ăn ngon!"
Hai ngàn năm đấy, một số tiền khổng lồ, cũng đủ để mua cho Miên Miên nhiều bộ quần áo xinh đẹp rồi.
Miên Miên vừa nghe xong, đoi mắt to tròn cong thành vầng trăng non: "Đi thôi."
Nói xong, còn không quên quay đầu lại lén nhìn Kim Lục Tử.
Kim Lục Tử đang nhìn chằm chằm về phía bên này nên vừa hay ánh mắt của hai người họ chạm nhau, anh ta nhấp môi, chần chờ một chút sau đó nở một nụ cười về phía Miên Miên
Có lẽ là do không thường cười nên nụ cười có chút cứng đờ.
Miên Miên ngây người: "Anh trai kia cười ——"
Cô bé sắp xếp lại từ ngữ của mình: "Hình như là bức tranh dán trên cửa nhà chúng ta."
Cái kia gọi là gì vậy nhỉ?
Mẹ nói nó gọi là Uất Trì Cung.
Kim Lục Tử: "..."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Ai cũng không ngờ Miên Miên sẽ hình dung như vậy, Thẩm Mỹ Vân nhéo mũi của Miên Miên: "Không thể miêu tả người khác như vậy, không lễ phép."
Miên Miên kinh ngạc: "Như vậy sao? Con còn tưởng đó là lời khích lệ đấy? Cái chú kia cao lớn và uy nghiêm giống như một bức tranh hoạ."
Nghe cái miệng nhỏ ngọt nào này kìa.
Khuôn mặt đang cứng đờ của Kim Lục Tử trong nháy mắt đã trở nên dịu dàng hơn.
Sau khi nhìn theo bóng dáng của hai mẹ con rời đi xong Kim Lục Tử mới thu nụ cười của mình lại, anh ta thề rằng nguyên một tháng trước mình không có cười nhiều như bây giờ.
"Anh nói xem hai mẹ con chị ấy như vậy, sao có thể kéo được hai ngàn cân lương thực đến đây vậy?"
Sa Trúc vừa hỏi.
Kim Lục Tử liền quay đầu lại, dáng vẻ cũng không có dịu dàng như khi nãy nữa mà đã khôi phục lại dáng vẻ như lúc trước
"Sa Trúc, ngày đầu tiên khi em đến anh đã dạy em, lòng hiếu kỳ sẽ hại c.h.ế.t một con mèo."
"Không nên hỏi thì đừng hỏi."
Sa Trúc nghe được những lời này thân thể liền cứng đờ ra: "Anh Lục, em đã biết."
Kim Lục Tử lắc đầu, thở dài: "Em cũng không còn nhỏ nữa, đầu óc cũng nên phát triển hơn rồi, lúc anh 17 tuổi đã ——"
Đi đến quốc gia đối diện rồi.
Mà lúc Sa Trúc 17 tuổi thì vẫn là một đứa trẻ nói mà không biết suy nghĩ.
Nhưng thật ra Sa Trúc không tức giận, cậu chỉ cười ha hả nói: "Nếu em có thể thông minh được như anh Lục, thì lúc đó em sẽ không được anh nhặt về đúng không?"
Sa Trúc cùng người khác kéo bày kéo phái đánh nhau, lúc đánh đến thời điểm sống dở c.h.ế.t dở thì thủ lĩnh bỏ chạy mất còn cậu thì bị bỏ lại.
Không ai quản.
Nếu không phải Kim Lục Tử vô tình nhặt cậu về thì có lẽ cậu đã c.h.ế.t lâu rồi
*
Thẩm Mỹ Vân cầm tiền, kéo Miên Miên đi đến Cung Tiêu Xã, nhưng những đồ ở bên trong đó cô đã xem đủ rồi và Miên Miên cũng vậy.
Không có gì muốn mua.
Miên Miên liền nói: "Mẹ ơi, mẹ mua cho con đồ chơi làm bằng đường đi, sau đó chúng ta liền trở về."
Mua một cái đồ chơi con thỏ nhỏ làm bằng đường chỉ tốn có 2 đồng mà thôi.
Đương nhiên Thẩm Mỹ Vân sẽ không từ chối yêu cầu của cô bé, mua xong đồ chơi làm bằng đường, cô lại hỏi: "Con không muốn cái gì khác nữa sao?"
Miên Miên lắc đầu: "Không có ạ."
Mấy đồ ở đây không tốt bằng những đồ ở trong Bào Bào.
Thẩm Mỹ Vân có chút thất vọng: "Vậy chúng ta về nhà thôi."
"Đi thôi, về nhà!"
"Con nhớ bà ngoại."
*
Đội sản xuất, mở cuộc họp tại sân phơi lúa.
"Đất khai hoang đã được chọn chưa?"
"Liền chọn khu núi Tiểu Nam kia đi."
Khi lời này được nói ra mọi người im lặng như ve sầu: "Nhưng khu đó cũng không có nhiều người, ngay cả mấy đứa nhỏ còn không dám đi."
Nghe nói chôn ở dưới đó còn có mấy đứa nhỏ Nhật Bản, đương nhiên cũng có không ít liệt sĩ.
Bọn họ không dám đi.
Sợ kinh động đến các anh hùng liệt sĩ, cũng sợ bị thứ phiền phức quấn lấy.
Lão bí thư chi bộ đứng lên: "Tôi đi!"
Ông ấy vào trong hầm ở nhà lấy ra moọt vò rượu ngon, rồi đeo một khẩu s.ú.n.g ngắn ở trên lưng.
"Đem toàn bộ người của đội sản xuất đến đây, một người cũng không được bỏ sót."
Nói xong, liền kéo người đến khu núi Tiểu Nam đó, lúc hai người Thẩm Mỹ Vân trở về vưa hay thấy được một màn như vậy.
"Xảy ra chuyện gì? Mọi người muốn đi đâu vậy chứ?"
"Lão bí thư chi bộ muốn mang chúng tôi đi đến khu núi Tiểu Nam kia khai hoang."
Thẩm Mỹ Vân a một tiếng: "Kia không phải —— là vùng cấm địa của mọi người sao?" Bọn nhỏ đều lựa đường vòng mà đi, ngay cả động vật trong tổ sản xuất cũng không dám đến đó nữa mà.
"Đi xem thì sẽ biết."
Nhóm xã viên ở bên cạnh nói cô cùng đi.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, sau đó cùng đi theo đại đội, lão bí thư chi bộ đi ở phía trước trên lưng mang một khẩu s.ú.n.g ngắn, trong tay ôm một bình rượu mạnh.
Khi đến núi Tiểu Nam, ông ấy vung tay lên ra hiệu cho những người phía sau, tất cả mọi người liền dừng bước.
Lão bí thư chi bộ nhìn về phía mảnh đất hoang kia, ông ấy mở bình rượu ra uống một ngụm lớn, sau đó bỗng nhiên phun một cái thật mạnh mẽ về phía mảnh đất hoang.
"Các đồng chí liệt sĩ bạn bè thân yêu, tôi Trần Đức hôm nay dẫn đầu đội sản xuất đến đây đã làm phiền mọi người rồi."
"Đại đội đi đến đây gồm 183 người, bây giờ đang gặp phải hoàn cảnh lũ lụt và lương thực khốn khó nên đến lấy lại đất, mong mọi người hãy vì lớp trẻ mà đi khỏi đây."
Nói xong, liền hướng về đội sản xuất rồi nói: "Dập đầu!"
Tất cả mọi người lập tức quỳ xuống, sau ba cái dập đầu xong, hành lễ cũng đã kết thúc.
Lão bí thư cũng không có dừng lại mà tiếp tục dùng s.ú.n.g b.ắ.n lên trời ba phát s.ú.n.g đùng đùng đùng cứ thế vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-579.html.]
"Đã làm phiền mọi người quá nhiều rồi, Trần Đức tôi sẽ chịu trách nhiệm về mọi việc, có chuyện gì thì mọi người cứ đến tìm tôi, ai dám tìm mấy đứa nhỏ, giết!!!"
Lúc này, sát khí và tà khí của một cựu chiến binh đang toát ra trên người lão bí thư.
Điều này khiến tất cả những người có mặt đều ngạc nhiên.
Từ trước tới nay, lão bí thư luôn là người hiền lành, ngay cả lúc buồn bã nhất, cũng chỉ cau mày hút thuốc, dùng tẩu thuốc gõ gõ vài cái.
Tuy nhiên, mọi ấn tượng trước đó, đều tan biến vào thời điểm này.
Họ dường như đã quên, khi còn trẻ, lão bí thư cũng từng đi lính, cũng từng ra chiến trường, g.i.ế.c người để sống sót.
Ông ấy có sợ những vùng đất hoang này không?
Ông ấy chưa bao giờ sợ hãi, chỉ là trước đây mọi người đều sống trong yên bình, nhưng giờ đây, khi đội sản xuất gặp khó khăn, ông ấy lại tự nguyện đứng lên.
Bảo vệ 183 người phía sau mình.
Đám khói bốc lên từ tay ông ấy là bằng chứng rõ ràng nhất.
Yên lặng.
Yên lặng đến tột cùng.
Cuối cùng vẫn là lão bí thư tự mình phá vỡ sự im lặng, hét lớn: "Quật mộ!"
Lời nói vừa dứt, những thành viên phía sau đã chuẩn bị trước, cầm theo dụng cụ đi tới.
Hai giờ sau, gần như tất cả những ngôi mộ có thể nhìn thấy đều đã được di dời hết.
Những người còn lại cũng quay về lấy nông cụ và bắt đầu khai hoang.
Thành thật mà nói, Thẩm Mỹ Vân từ đầu đến cuối đều sốc, cô chưa bao giờ nhìn thấy một vị bí thư nào như vậy.
Sau khi lão bí thư hướng dẫn mọi người làm việc, sau một khoảng thời gian, vì thân thể không chịu nổi nữa, ông ấy đứng sang một bên lặng lẽ quan sát xung quanh.
Dường như ông ấy nhận thấy Thẩm Mỹ Tâm có chút mơ màng.
Ông ấy tiến lại gần, hỏi: "Thanh niên tri thức Thẩm sao vậy?"
Thẩm Mỹ Vân nhìn đám đông đang bận rộn đào bới, sau đó thu lại ánh nhìn, quay sang lão bí thư: "Bí thư, ông không sợ sao?"
Tiểu Nam Sơn, loạn phần cương.
Đây là nơi mà hầu hết mọi người đều sợ hãi, thậm chí đi lại cũng phải né tránh.
Lão bí thư bình tĩnh nói: "Tôi sợ, nhưng tôi không thể sợ."
"Phía sau tôi có rất nhiều người đang chờ đợi để được ăn cơm."
Lúc này sợ hãi không phải là vấn đề, việc được ăn no mới là vấn đề lớn.
Thẩm Mỹ Vân nhìn mọi người di dời mộ: "Cái này..."
Lão bí thư dường như hiểu được cô định nói gì, giọng điệu ông ấy bình tĩnh: "Nếu các anh hùng biết được nơi an nghỉ của mình khi khai hoang có thể nuôi dưỡng được rất nhiều đứa trẻ tốt, tôi nghĩ nhất định họ sẽ vui mừng."
Sau đó, ông ấy đổi chủ đề, giọng điệu cũng đanh thép hơn: "Tất nhiên, nếu chúng ta là những người trẻ tuổi, thì việc dùng tro cốt của họ để cày bừa, làm giàu đất đai, nuôi dưỡng dân, đây chẳng phải là việc chúng ta nên làm sao?"
Có một số người, ngay cả khi đã c.h.ế.t đi cũng không thoát khỏi số phận tro cốt bị nghiền nát.
Là những người đó nợ họ!
Sau khi nghe những lời này.
Sự ngưỡng mộ của Thẩm Mỹ Vân đối với lão bí thư giống như nước suối chảy, vô cùng vô tận.
"Bí thư, ông thật sự đáng được mọi người tôn trọng."
Nói như vậy lão bí thư có chút xấu hổ, xua tay nói: "Không có gì đáng để tôn trọng cả, đây là việc tôi nên làm."
Thẩm Mỹ Vân cười nói: "Ở đâu cũng có những điều nên và không nên làm, các thành viên trong nhóm khai hoang dưới sự lãnh đạo của ông, trong những ngày tới sẽ càng ngày càng tốt hơn."
Đó là sự thật.
Lão bí thư có tầm nhìn xa rộng: "Tôi mong một ngày nào đó mọi người đều có đủ cơm ăn, con cái có thể đi học."
Nếu thực sự có một ngày như vậy, dù có c.h.ế.t ông ấy cũng không thể nhắm mắt.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Sẽ có thôi."
"Nhất định sẽ có."
*
Sau khi Thẩm Mỹ Vân trở về, cô đã kể cho Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn về việc này. Nói đúng ra, hai người họ không thể được coi là thành viên của Đại đội Tiền Tiến.
Cho nên họ không tham gia buổi họp trước đó, thậm chí các thanh niên ở Điểm thanh niên cũng không tham dự.
Và 183 người được lão bí thư nhắc đến cũng không bao gồm những người ngoài cuộc như họ.
Đương nhiên...
Trần Hà Đường cũng không được tính vào, ông ta là một thợ săn không chiếm đất canh tác, không kiếm điểm công, sống tự cung tự cấp.
Nghe xong, Trần Thu Hà không nhịn được cảm thán: "Thật may mắn cho Đại đội Tiền Tiến chúng ta, có được một vị bí thư như vậy."
Thẩm Hoài Sơn cũng gật đầu: "Đúng là may mắn của chúng ta."
Họ có thể được phân vào Đại đội Tiền Tiến thực sự giống như được tổ tiên phù hộ.
Thẩm Hoài Sơn không biết rằng, thật sự do tổ tiên phù hộ nên mới được phân vào đây.
"Mấy năm qua chỉ yên lặng ở đây, lão bí thư muốn làm gì mọi người cũng đều làm theo."
Thẩm Mỹ Vân trầm ngâm một lát: "Nói như vậy, nếu có vấn đề nghiêm trọng nào đó xảy ra, lão bí thư cũng sẽ đứng lên bảo vệ chúng ta."
Lão bí thư là người coi trọng tình cảm, che chở cho mọi người.
Thẩm Hoài Sơn gật đầu: "Mỹ Vân nói đúng."
*
Nháy mắt đã tới cuối tháng tám, cũng là ngày Thẩm Mỹ Vân và mọi người chuẩn bị trở về đồn trú.
Bởi vì kì học mới sắp bắt đầu.
Thẩm Mỹ Vân không thể không rời đi, việc chăm sóc con cái cũng như vậy. Vài ngày trước khi khởi hành, gia đình bắt đầu chuẩn bị.
Trần Hà Đường lên núi săn bắn, Thẩm Hoài Sơn đi tìm cách làm một số loại thuốc thông dụng, còn Trần Thu Hà thì chuẩn bị các loại thực phẩm.
Đậu khô, cà tím, ớt ngâm, tương đậu, thịt xông khói, thịt ba chỉ, cá khô, lạp xưởng, khô gà, thịt thỏ.
Những gì mà Trần Thu Hà nghĩ đến, bà ấy đều muốn dành hết cho con gái, tất nhiên, mục đích lý tưởng của bà ấy là chuẩn bị những thứ tốt nhất trong nhà cho Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân còn có con của mình, cộng thêm ông bà Quý, đồ đạc nhiều quá, không thể mang hết được.
Cô nhìn ba túi đồ lớn rồi lấy ra một ít: "Con lấy một ít đậu khô và ớt ngâm mẹ làm, còn tương đậu thì không cần.
Thịt xông khói thì thôi, mẹ, bên đó vẫn còn thịt ăn."
Cô lấy thịt xông khói xuống, ở nhà không có nhiều thịt, cô cũng không cần đem theo.
Trần Thu Hà không đồng ý: "Mang đi, mang cho Trường Tranh ăn, nó vẫn còn đang lớn nên không thể thiếu thịt."
Thẩm Mỹ Vân nói: "Mẹ, ở trang trại lợn bên kia, cuối năm nay sẽ thịt một mẻ lợn. Đúng vậy, chúng con không thiếu thịt."
Cô chớp mắt: "Hơn nữa..."
Dù chưa nói hết Trần Thu Hà cũng hiểu cô đang nói về thịt cá.
Nhưng cũng không được.
Mẹ luôn là như vậy, đối với con gái sắp lấy chồng, bà ấy nóng lòng muốn đem đến những gì tốt đẹp nhất cho con: "Nếu không muốn ăn thịt xông khói thì mang lạp xưởng, thịt thỏ và cá khô đi."
Thẩm Mỹ Vân nghĩ nghĩ một lát, nhưng cô không từ chối, lấy một ít thịt xông khói và hai chiếc xúc xích.
Còn cá khô thì thôi.
Nhà cô có rất nhiều cá, trong đợt lũ này họ đã đánh bắt được rất nhiều cá từ sông, những con chưa kịp ăn đều được phơi khô.
Đem những con cá khô này về, khi nấu cháo xào thêm một đĩa khoai lang, cộng thêm một đĩa cá khô là có một bữa cơm ngon miệng.
Cô xách một túi cá khô, nặng khoảng ba đến năm cân, đủ dùng trong một thời gian dài.
Đến đây thôi.
"Được rồi, mẹ, con chỉ cần những thứ này, còn lại thì không cần."
Trần Thu Hà muốn cô lấy thêm nhưng Thẩm Mỹ Vân đã cầm đồ ra ngoài.
Ông bà Quý ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi thở dài nói: "Nếu như tôi có con gái, chắc chắn cũng sẽ như thế này."
Đó là sự thật.
Tất nhiên, nếu là con trai thì không cần bàn tới chuyện đó.
Con trai cao to khỏe mạnh, tự lập thì đừng tìm đến mẹ!
Trần Thu Hà thở dài: "Cha mẹ nào cũng như vậy."
Dù có khóc lóc đến đâu thì cũng đã đến lúc phải chia tay. Trước khi khởi hành, Thẩm mỹ Vân dẫn Miên Miên đi dạo, đến trước cửa phòng của Trần Thu Hà.
Bước vào năm phút liền ra ngoài.
Trần Thu Hà hiểu rõ, nhưng không vạch trần. Bà ấy cầm theo túi lớn túi nhỏ, dẫn Thẩm Mỹ Vân xuống núi: "Trên đường về chú ý an toàn, canh chừng Miên Miên, bên ngoài có rất nhiều kẻ xấu."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, bước về phía trước ôm chặt Trần Thu Hà: "Mẹ, cũng không lâu lắm đâu."
"Mẹ tính xem, sắp đến tháng chín rồi, tới kì nghỉ đông con có thể đưa Miên Miên về."
"Hoặc có thể mẹ..."
Cô muốn nói rằng ba và mẹ hãy đến đó, nhưng lại nghĩ đến việc thân phận của họ không cho phép.
Thẩm Mỹ Vân thở dài, nuốt lại lời vừa nói: "Mẹ, ba và chú ở lại mạnh khỏe."
"Đợi chúng con về nhé."
Trần Thu Hà lau nước mắt: "Mẹ biết, mọi người ở đồn trú chú ý bảo vệ bản thân."
Bà ấy cúi đầu nhìn Miên Miên.
Miên Miên hiểu ngay: "Theo dõi mẹ ăn uống đúng giờ, đảm bảo mẹ không thức khuya và giữ tâm trạng vui vẻ."
Trần Thu Hà mỉm cười qua hàng nước mắt: "Thông minh như vậy, cháu cũng đừng quên ăn uống đúng giờ nhé."
"Có chuyện gì nhớ nói với bà, thiếu tiền cũng phải nói với bà, biết không?"
Miên Miên gật đầu như gà con: "Bà, đợi một chút, con và mẹ sẽ quay về nhanh thôi."
Trần Thu Hà ừ một tiếng.
Thẩm Hoài Sơn nói: "Sao không nhờ chú đưa vào thành phố?"
Trần Hà Đường cũng có ý như vậy, nhưng lại im lặng vì không giỏi ăn nói.
Thẩm Mỹ Vân từ chối: "Không được, nếu để chú đưa đi thì chúng con phải tiễn chú quay về, phiền phức lắm."
"Chúng con đi một chuyến là đến, mọi người không cần lo lắng."
Đó là sự thật.
Khi thấy Thẩm Mỹ Vân nói đến đây, đương nhiên họ sẽ không ép