Phụ Hoàng Của Ta Thật Kỳ Lạ - Chương 5.
Cập nhật lúc: 2024-07-25 16:49:17
Lượt xem: 334
Dưới ánh mắt khích lệ của ông ấy, ta nói ra một cái tên:
- Triệu Tử Lân.
Lời vừa dứt, phụ hoàng nheo mắt lại, nhìn ta với ánh mắt nghi hoặc.
Ta cúi đầu, tuy trong lòng thấp thỏm bất an, nhưng cũng không đổi ý.
Ta rất rõ ràng vị phò mã mà mình muốn, chính là Triệu Tử Lân.
Người từ nhỏ đã lớn lên cùng ta.
Qua hồi lâu, phụ hoàng mới lên tiếng:
- Phò mã của con, nhất định phải là người tốt nhất.
Phụ hoàng bên này vừa mới nói muốn chọn phò mã cho ta, mẫu hậu bên kia cũng nói muốn chọn phò mã cho Thu Hương.
Phụ hoàng và mẫu hậu bàn bạc với nhau, muốn kiểm tra học thức của các nam tử trẻ tuổi.
Không nói đến xuất thân bối cảnh và tài cưỡi ngựa b.ắ.n cung, chỉ nói riêng về dung mạo và tài học, công tử của các gia đình quan lại ưu tú hơn Đào Đại Nghĩa nhiều vô số kể.
Trong tiểu thuyết cho dù không có Triệu Tử Lân, ta cũng không nên mù quáng đến mức độ đó.
Ta không khỏi hoài nghi cuốn tiểu thuyết kia có tà thuật, có thể khiến người ta làm ra những chuyện trái với lòng mình.
Tan tiệc, phụ hoàng và mẫu hậu cùng nhau hỏi ý kiến của ta và Thu Hương.
Thu Hương đoan trang hào phóng nói:
- Nữ nhi toàn quyền giao cho phụ hoàng mẫu hậu làm chủ.
Nói xong, nàng lại nhỏ giọng bổ sung thêm một câu:
- Ba người đứng đầu trong kỳ thi điện lần này đều rất tốt.
Nói xong liền lộ ra vẻ mặt e lệ.
Trạng nguyên đứng đầu đen sì sì, bảng nhãn đứng thứ hai đã hơn năm mươi tuổi, chỉ có thám hoa đứng thứ ba là trẻ tuổi tuấn tú.
Mẫu hậu trêu chọc nói một câu, sau đó gật đầu đồng ý tác thành cho Thu Hương.
Theo như trong tiểu thuyết, lúc này ta nên nhảy ra tranh giành nam nhân với Thu Hương.
Nhưng mà, tại sao ta lại thay lòng đổi dạ?
Phụ hoàng nhìn ta với ánh mắt phức tạp, hỏi:
- Ban hôn cho Thu Hương và tân khoa thám hoa Đào Đại Nghĩa, Thu Vân thấy thế nào?
Lời vừa dứt, mẫu hậu híp mắt nhìn ta với ánh mắt cảnh cáo, còn Thu Hương nhìn ta như thể có thù sâu hận lớn.
Ta thành khẩn đáp:
- Bẩm phụ hoàng, nữ nhi thấy Thu Hương muội muội hiền thục hiểu lễ nghĩa, đoan trang hiền dịu, thám hoa lang lại tuấn tú lịch lãm, tài hoa hơn người, thật sự là trời sinh một cặp.
Không có lý do gì để phản đối, đúng không?
Mau mau để bọn họ thành thân đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-hoang-cua-ta-that-ky-la/chuong-5.html.]
Ta sợ mình sẽ trúng tà thuật của cuốn tiểu thuyết kia.
Phụ hoàng không ban hôn cho Thu Hương và Đào Đại Nghĩa.
Đương nhiên, cũng không ban hôn cho ta.
Chuyện chọn phò mã, cứ thế bị gác lại.
Ngày Thu Hoa hết bị cấm túc, Thu Hương hẹn các vị công chúa cùng nhau đi chơi đánh cầu.
Còn chưa kịp nghĩ ra lý do để từ chối, thì phụ hoàng đã phái người đến gọi ta qua.
Vừa hay, giúp ta giải quyết được rắc rối này.
Trong tiểu thuyết, có một lần Thu Hương hẹn mọi người cùng nhau đi đánh cầu, ta cưỡi ngựa đụng trúng Thu Hoa, khiến Thu Hoa bị thương ở chân, phải tĩnh dưỡng mất ba bốn tháng.
Từ đó về sau, danh tiếng kiêu căng ngạo mạn của ta lan xa.
Ta vui vẻ đến ngự thư phòng gặp phụ hoàng.
- Công chúa, hoàng thượng và các vị đại nhân đang nghị sự, công chúa cứ chơi ở gần đây đi.
Lý công công vừa nói, vừa chỉ cho ta chiếc ghế nằm và chiếc bàn nhỏ bày đồ ăn nhẹ ở bên cạnh.
Ta giật giật khóe miệng, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ghế nằm ở bên ngoài ngự thư phòng.
Ta suy nghĩ một chút, hỏi:
- Lý công công, gần đây phụ hoàng có gì kỳ lạ không?
Lúc đầu, Lý công công không chịu nói, bị ta quấn lấy hỏi dồn, ông ấy nhìn trái nhìn phải, do dự nói:
- Gần đây, thỉnh thoảng hoàng thượng lại há miệng ra, nhưng lại không nói gì, sau đó thì thở dài hoặc là lộ vẻ bực bội.
Ta mặt đầy dấu chấm hỏi.
Chẳng lẽ phụ hoàng có chuyện gì phiền lòng không thể nói ra?
Ta nằm trên ghế dài bên ngoài ngự thư phòng, nhìn đám mây trên trời, không hiểu sao lại cảm thấy rất giống chiếc túi thơm mà Triệu Tử Lân hay đeo bên người.
Chiếc túi thơm đó là do chính tay ta thêu, thêu hình mây lành, bên trong để bùa hộ mệnh, mong rằng có thể bảo vệ hắn bình an trở về.
Đột nhiên, một tiếng cười khẽ vang lên bên tai ta:
- Công chúa cười ngây ngô như vậy, càng giống con thỏ ngốc hơn.
Nghe vậy, ta ngẩn người quay đầu lại.
Chỉ thấy người mà ta ngày đêm mong nhớ, đang mỉm cười nhìn ta.
Nhớ hắn, nhớ đến mức xuất hiện ảo giác rồi.
Ta khẽ gọi:
- Tử Lân.
- Công chúa, thần đã trở về.
Triệu Tử Lân nhìn ta thật sâu, ánh mắt dịu dàng tha thiết.