Phù Linh - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-06-05 20:17:41
Lượt xem: 2,068
8
3 giờ sáng, cô bạn phòng bên cạnh vừa mới làm xong bài tập muốn ra hành lang hóng gió một chút.
Vừa bước ra khỏi cửa ký túc xá, cô ấy dụi dụi mắt, nhìn thấy bóng trắng mờ ảo dưới ánh đèn lờ mờ ở góc cầu thang.
Muộn thế này rồi, là ai vậy nhỉ?
Dì quản lý ký túc xá? Hay là "chiến thần" cày bài tập giống mình?
Cô ấy vừa ngáp vừa định chào hỏi đối phương, đúng lúc một cơn gió đêm thổi qua, bóng trắng kia hơi nghiêng nghiêng người.
Mỏng như tờ giấy, hóa ra là quần áo của ai đó treo ở đó sao?
Cô ấy dừng bước, thứ phi nhân loại kia lại động đậy.
Rắc, rắc...
“Nó” quay lưng về phía cô ấy, phần thân trên hơi run rẩy, từ miệng phát ra tiếng sột soạt, giống như đang gặm nhấm thứ gì đó.
Tí tách, tí tách...
Có chất lỏng không ngừng rơi xuống đất.
Cô ấy run rẩy dò xét, trên tay “nó” cầm một vật màu đen đỏ xen kẽ.
Giống như từng bị lửa lớn thiêu đốt.
Rắc, rắc...
“Nó” không ngừng nhét vật đó vào trong miệng mình âm thanh ngày càng lớn.
Là một bộ phận nào đó của động vật phải không?
Cô ấy nín thở, chóp mũi đều rịn mồ hôi.
Không, có lẽ không phải động vật, kích thước đó, nói không chừng là cánh tay của con người!
9
Tin đồn ký túc xá có ma lan truyền với tốc độ chóng mặt, đâu đâu cũng hoang mang lo sợ.
Kiều Vũ Dao không dám ngủ một mình, ôm gối chèo lên giường tôi.
Mấy người còn lại trong phòng trông cũng hơi sợ hãi, chỉ có Trương Mật Mật là coi như không có chuyện gì xảy ra, vừa ngân nga hát vừa cất quần áo, đủ loại váy trắng của cô nàng tung bay phấp phới trên ban công, trông cũng đẹp mắt.
Tôi nhìn một hồi, xác định cô nàng thật sự không để ý đến chuyện này, bèn quay người dùng ngón trỏ chọc chọc trán Kiều Vũ Dao, định dùng cách khích tướng để cô nàng tự giác xuống giường.
Kiều Vũ Dao bĩu môi, vẫn bám dính lấy tôi không chịu buông.
Tôi thở dài.
Quả nhiên, tôi ngủ được một lúc thì bị đánh thức bởi cảm giác ngạt thở.
Mở mắt ra thì thấy Kiều Vũ Dao đang nghiêng người ôm chặt lấy tôi, một chân gác ngang hông tôi, hai tay siết chặt cổ tôi.
Tôi khó khăn vươn một tay lấy điện thoại.
"Cứu..."
Hít vào một hơi, tôi lặng lẽ đẩy Kiều Vũ Dao ra khỏi người mình, quyết định đi tìm hiểu xem “nó” rốt cuộc là cái thứ quỷ quái gì.
Còn một tuần nữa là đến hội thao rồi, bạn cùng phòng C đăng ký chạy marathon 5000 mét, tôi cũng đăng ký nhảy xa cho vui.
Nhưng muốn giành giải, mấy ngày nay phải nghỉ ngơi cho tốt đã.
Không thể tiếp tục dung túng Kiều Vũ Dao lấy cớ này mà ngày ngày leo lên giường tôi nữa.
Sợ đánh thức mọi người, tôi không bật đèn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-linh/chuong-3.html.]
[Hít vào...]
Ban ngày chúng tôi phải đi tổng duyệt lễ khai mạc hội thao, ai cũng mệt mỏi, tiếng hít thở có phần nặng nề.
Tôi lặng lẽ đứng giữa phòng, đợi quen với bóng tối rồi mới đi ra cửa.
Lúc đi ngang qua chỗ của Trương Mật Mật, tiếng hít thở bỗng nhiên nhỏ lại.
Tôi theo bản năng ngẩng đầu lên.
Trên giường không có ai.
10
Từ sau khi Kiều Vũ Dao xin lỗi mọi người, quan hệ trong ký túc xá đã hòa hợp hơn rất nhiều, chúng tôi cũng quyết định sẽ cùng nhau đi ăn bữa đầu tiên.
Cũng chính nhờ bữa ăn này, chúng tôi mới phát hiện ra, Trương Mật Mật hoàn toàn không động đến rau xanh, là một "động vật ăn thịt" chính hiệu.
Ngay cả khoai tây - món ăn ngon nhất thế giới - cũng không nằm trong thực đơn của cô nàng.
Nhưng cơ địa mỗi người mỗi khác.
Người khác không ăn rau thì xanh xao vàng vọt, khó tiêu hóa, nhưng Trương Mật Mật không ăn rau lại chẳng hề ảnh hưởng đến nhan sắc của cô nàng, chỉ khiến cô nàng ngày càng mảnh mai hơn mà thôi.
Hơn nữa thói quen ăn uống không lành mạnh này, ngược lại khiến cho quá trình trao đổi chất của cô nàng cao đến đáng sợ. Rõ ràng buổi chiều đã ăn khá nhiều, vậy mà cứ đến nửa đêm lại đói bụng cồn cào.
Do sợ đánh thức chúng tôi nên Trương Mật Mật dã ôm theo đùi cừu phơi nắng mà cô nàng cất giấu đi ra hành lang gặm nhấm.
Trùng hợp làm sao, lại đúng lúc bị cô bạn phòng bên cạnh bắt gặp cảnh tượng cô nàng ăn uống ngon lành, lại thêm việc Trương Mật Mật gầy như tờ giấy, cô bạn kia liền cho rằng thứ mà mình không phải nhìn thấy con người, mới truyền ra câu chuyện ma quỷ kia.
Để dẹp yên cơn sóng gió này, cho tôi có thể ngủ một giấc ngon không bị Kiều Vũ Dao - người sợ ma - quấn lấy, tôi quyết định ép Trương Mật Mật ăn uống lành mạnh.
Dù sao cũng đã quen rồi tôi lặp lại chiêu cũ là được.
Tôi gắp một miếng măng tây, hạ giọng xuống, đưa đến bên miệng Trương Mật Mật: “Bé cưng ăn một miếng đi, chỉ cần một miếng thôi, được không?”
Nàng ta khẽ nhíu mày, do dự hồi lâu, mới thử hé miệng ăn miếng rau xanh này.
“Bé cưng giỏi quá!” Tôi lập tức cổ vũ.
Trương Mật Mật khó khăn nuốt miếng măng tây xuống, đôi mắt long lanh nhìn tôi hồi lâu, dáng vẻ đáng thương tội nghiệp khiến tôi tưởng mình đã làm chuyện gì tày đình.
Kết quả cô nàng này lại nói với tôi một câu: “Ninh Phù Linh, cậu giống hệt mẹ tớ vậy.”
11
“Mẹ? Mẹ đến cứu con ra ngoài sao?”
Mật phi nương nương vừa nhìn thấy tôi, liền ném chiếc đùi gà đi, lau tay lên dải lụa gấm rồi lao về phía tôi.
Tôi sợ hãi liên tục lùi về sau.
Cái quái gì vậy, hóa ra lúc trước Trương Mật Mật nói không phải là lời nói chơi sao?
Tôi thật sự rất giống mẹ của cô nàng à?
Thấy tôi sắp lùi ra khỏi điện, Mật phi vội vàng dừng lại.
“Đừng đi... Ta biết ngươi không phải là mẹ ta, mẹ đã rời đi từ lâu rồi, nhưng ta vẫn luôn ảo tưởng rằng người sẽ quay về.”
Khóe miệng nàng ta hiện lên nụ cười gượng gạo: “Xin lỗi, dọa đến ngươi rồi.”
Trong lòng tôi run lên, dựa theo việc thiết lập trong cuốn sách này và thế giới hiện thực giống nhau như vậy, chẳng lẽ mẹ của Trương Mật Mật cũng...
Kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại thấy Mật phi đang ngã người vào chiếc ghế đẩu bên cạnh, một giọt nước mắt thoạt nhìn khó có thể nhận ra, trên thực tế là đã được tính toán kỹ lưỡng, từ từ lăn dài trên gương mặt gầy gò của nàng.
Vốn không muốn nhìn thấy mỹ nhân rơi lệ, tôi cầm chiếc đùi gà vừa rồi bị bỏ quên nhét vào miệng Mật phi.
“Bé cưng, muốn ăn thịt thì cứ ăn đi, đừng bịa chuyện nữa, tôi sẽ không mách Túc công công đâu.”