PHỤ NỮ CHỦ ĐỘNG THEO ĐUỔI CÓ ĐƯỢC TRÂN TRỌNG - 6
Cập nhật lúc: 2024-10-31 21:29:10
Lượt xem: 468
08
Lục Ngôn Triệt đi tìm Bạch Dao, còn gọi video cho tôi.
Trong video Lục Ngôn Triệt hỏi Bạch Dao: “Tối hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô nói rõ ràng đi.”
Bạch Dao có vẻ tủi thân, không chịu nói chuyện. Lục Ngôn Triệt hung dữ với cô ta: “Cô nói mau đi.”
Nước mắt Bạch Dao bắt đầu chảy xuống, cô ta nức nở: “Anh Ngôn Triệt, là anh kéo em, không cho em đi. Anh sờ em... Còn hôn em... Em tự nguyện, em không trách anh, thật sự không trách anh.”
Lục Ngôn Triệt nổi trận lôi đình: “Cô đang nói hươu nói vượn cái gì thế.”
Tôi không muốn xem nữa, cúp điện thoại.
Tôi không chú ý, vừa rồi vẫn ấn vết thương trên chân, vì dùng sức quá mức, lại chảy máu.
Lục Ngôn Triệt bắt đầu điên cuồng gọi điện thoại cho tôi, tôi không nhận.
Sau khi khóc một trận, tôi gọi xe đến bệnh viện xử lý vết thương.
Từ nay về sau, chỉ có bộ da này ở bên cạnh tôi, tôi phải đối xử tốt với nó một chút.
Lúc đến bệnh viện, lại gặp bác sĩ Lâm Tự.
Anh ấy nhìn thấy vết thương của tôi mà giật mình, hỏi tôi: “Sao thế này?”
Tôi nói dối: “Đập vào góc bàn trà.”
Có lẽ anh ấy nhìn thấy mắt tôi sưng như quả hạch đào, quá đáng thương, cũng không hỏi nhiều.
Sau khi xử lý vết thương, tôi chuẩn bị đi.
Bác sĩ Lâm Tự nói: “Em chờ tôi một chút, tôi sắp tan làm, cùng nhau ăn một bữa cơm đi, coi như là tông em, đền bù cho em.”
Tôi đã định từ chối.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hiện tại tôi không có nơi nào để đi, trở về cũng không biết đối mặt với Lục Ngôn Triệt như thế nào, liền đồng ý.
Lâm Tự dẫn tôi đến một nhà hàng Trung Quốc. Đây là lần đầu tiên tôi ăn cơm một mình với một người đàn ông không phải là Lục Ngôn Triệt.
Lâm Tự là một người rất ôn hòa, cũng rất biết nói chuyện phiếm.
Hoàn cảnh xung quanh ồn ào tràn ngập khói lửa. Nhân viên phục vụ bưng lên một đĩa vịt sốt.
Hình như chị ấy quen biết Lâm Tự, lúc mang thức ăn lên, nhìn chúng tôi một chút, hỏi: “Bác sĩ Lâm, bạn gái cậu à?”
Lâm Tự bị hỏi đến đỏ mặt: “Không phải, chỉ là một người bạn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-nu-chu-dong-theo-duoi-co-duoc-tran-trong/6.html.]
Nhân viên phục vụ cười hì hì nhìn tôi: “Cô bé, bác sĩ Lâm rất tốt.”
Tôi nghĩ chị ấy hiểu lầm, nhưng không có gì để giải thích, tôi chỉ cười.
Lúc chúng tôi ăn cơm, thấy rất nhiều người đi công viên. Tôi hỏi Lâm Tự: “Bác sĩ Lâm, anh có biết những người đó đi làm gì không?”
Lâm Tự nhìn dòng người ngoài cửa sổ: “Lát nữa công viên có màn pháo hoa, chúng ta có thể đi xem.”
Pháo hoa? Tôi thích xem pháo hoa nhất.
Bác sĩ Lâm còn đặc biệt mượn xe lăn đẩy tôi.
Chúng tôi đang trên đường đến công viên thì vô tình nhìn thấy chiếc xe màu đen chạy qua hạ cửa sổ xuống. Sau đó nghe thấy tiếng còi gấp gáp, lúc tôi quay đầu nhìn lại, cái gì cũng không thấy.
Chúng tôi tìm một chỗ trống trên bãi cỏ của công viên. Nhìn khói lửa đầy trời lại khiến tôi nhớ tới Lục Ngôn Triệt. Năm đó tôi hai mươi tuổi, anh hỏi tôi muốn quà sinh nhật gì. Tôi nói: “Muốn hôn anh dưới pháo hoa.”
Anh l.i.ế.m liếm môi nói: “Nhất định sẽ làm em hài lòng.”
Ngày sinh nhật, anh đưa tôi đến công viên giải trí. Hôm đó là dịp Tết Nguyên đán, anh tài trợ cho chương trình pháo hoa trong công viên.
Sau đó, chúng tôi ngồi trên bánh xe Ferris và nhìn pháo hoa từ nhiều góc độ khác nhau. Khi vòng đu quay chuyển tới vị trí cao nhất, anh chế trụ gáy tôi, ôm eo tôi, hôn tôi mãnh liệt.
Tôi lắc lắc đầu, đừng nghĩ tới anh nữa.
Bác sĩ Lâm đưa tôi về nhà, khi đưa tôi đến cổng khu chung cư, sắc mặt anh ấy khẽ biến. Có lẽ anh ấy không ngờ, tôi thoạt nhìn bình thường, lại ở tại biệt thự cao cấp nhất thành phố.
Tôi thản nhiên mở miệng: “Đây là nhà bạn trai cũ của tôi, tôi còn chưa dọn đi.”
Anh ấy lịch sự gật đầu: “Chân em không tiện, nếu cần có thể gọi tôi.”
Tôi cũng lịch sự cười cười: “Vậy cảm ơn trước.”
09
Về đến nhà, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá gay mũi, mùi rượu nồng nặc. Dưới ánh đèn u ám, Lục Ngôn Triệt đang ngồi dưới đất, dựa vào sô pha hút thuốc. Bình thường anh không hút thuốc, lúc xã giao thì có hút một chút. Tôi không thích mùi thuốc lá, anh cũng sẽ không hút ở nhà.
Chai rượu đổ đầy đất, trong gạt tàn thuốc đầy tàn.
Lục Ngôn Triệt liếc mắt nhìn tôi, rít mạnh một hơi, kẹp điếu thuốc trên tay, phun khói. Tôi không muốn để ý đến anh, khập khiễng trở về phòng khách.
“Tôn Tiểu Nhu, em có người bên ngoài rồi sao?” Giọng anh vang lên sau lưng tôi.
Tôi mặc kệ anh, tiếp tục đi về phía phòng khách.
Mới vừa đi được hai bước, đã bị anh túm lấy. Đôi mắt anh đỏ bừng, đỏ đến đáng sợ. Anh dùng ngữ khí vừa vừa phẫn nộ vừa thản nhiên: “Tôn Tiểu Nhu, có phải em có người bên ngoài hay không, vừa rồi người đàn ông kia là ai?”
Vậy ra vừa rồi tôi không nhìn lầm, người hạ cửa sổ xe xuống hẳn là Lục Ngôn Triệt.
Tôi dùng sức muốn rút tay ra khoải lòng bàn tay anh, lại bị anh túm chặt lấy.