PHỤ NỮ CHỦ ĐỘNG THEO ĐUỔI CÓ ĐƯỢC TRÂN TRỌNG - 7
Cập nhật lúc: 2024-10-31 21:29:34
Lượt xem: 761
Tóc anh rối bù, râu ria xồm xoàm, đã không còn thần thái ngày xưa. Ánh mắt nhìn tôi ai oán lại phẫn nộ. Tôi đè nén lửa giận nói: “Buông tay.”
Anh cũng hung tợn nói: “Không buông.”
Giằng co qua lại, anh vác tôi khiêng ở trên vai, sau đó ném xuống giường phòng ngủ chính.
Tôi đau đớn đứng dậy, bị thân thể anh đè xuống. Anh kéo mạnh áo của tôi, lộ một mảnh n.g.ự.c trắng như tuyết. Hương vị quen thuộc cùng nụ hôn nồng nàn nối gót tới.
Tôi muốn đẩy anh ra, nhưng sức của anh quá lớn, tôi không thể động đậy. Cho đến khi tôi nhìn thấy vết đỏ trên cổ anh, thân thể tôi đột nhiên có sức mạnh phi thường. Không chỉ đẩy anh ra, còn cho anh một cái tát vang dội. Mặt anh bị tôi đánh in dấu đỏ.
Anh chống tay nhìn tôi, nước mắt vừa hay nhỏ trúng khóe miệng tôi, rất mặn. Anh tức giận đứng dậy, đưa lưng về phía tôi ngồi xuống cuối giường: “Em vì anh ta mà thủ thân như ngọc, không cho anh chạm vào sao?”
Tôi khinh miệt cười: “Anh không muốn mình bẩn, nhưng nhìn ai cũng bẩn.”
Anh giơ tay lên, giống như lau mặt: “Mặc kệ hai người phát triển đến đâu, anh cũng sẽ không đồng ý chia tay.”
Anh xoay người đứng lên: “Tôn Tiểu Nhu, em nói yêu anh cả đời, nhất định phải làm được.”
Đùng! Anh đập cửa đi ra.
Bởi vì vết thương ở chân còn chưa lành, tôi cũng không tiện chuyển nhà, liền ở nhà thu dọn đồ đạc.
Lục Ngôn Triệt khoanh tay, dựa vào cửa nhìn tôi: “Đừng phí sức, anh sẽ không để em ra khỏi cửa này.”
Tôi mặc kệ anh, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Tôi cũng không nấu cơm, hoặc là ăn mì ăn liền, hoặc là gọi đồ ăn bên ngoài. Lục Ngôn Triệt lại bắt đầu nấu cơm.
Bữa cơm anh nấu, ngoại trừ cơm trong nồi cơm điện có thể ăn, những thứ khác đều không thể nuốt vào.
Tôi nhân cơ hội này, dự định chuyển nhượng ba cửa hàng bánh ngọt.
Tôi đang gọi điện thoại cho đối phương: “Ông chủ Vương, giá này rất hợp lý, chúng tôi mới sửa sang lại một năm, đồ đạc đều rất mới.”
Tôi quay đầu nhìn lại, Lục Ngôn Triệt cầm vá canh đứng ở cửa, sắc mặt rất kém.
Thấy tôi nhìn anh, nói với tôi: “Ăn cơm.”
Tôi nói với ông chủ Vương: “Hay là, ông suy nghĩ lại một chút, có vấn đề gì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Hôm nay Lục Ngôn Triệt vô cùng yên tĩnh, chỉ vùi đầu ăn cơm, cũng không nói gì, thậm chí cũng không nhìn tôi một cái.
Cứ như vậy qua ba ngày, Lục Ngôn Triệt nhận được điện thoại của anh trai Lục Ngôn Thanh.
Điện thoại kết nối liền nghe thấy tiếng anh trai anh rất lớn, giống như đang dạy dỗ anh.
Lục Ngôn Triệt rống giận: “Em không thích, ai thích thì làm.”
Vừa cúp điện thoại, Lục Ngôn Thanh liền gọi cho tôi.
Giọng nói của Lục Ngôn Thanh vẫn chưa hết giận, xem ra tức giận không nhẹ: “Tiểu Nhu, Ngôn Triệt lại nổi điên cái gì thế? Hôm nay đã nói đến công ty họp, muốn cho nó một dự án quan trọng, nó lại bỏ gánh giữa đường.”
Tôi liền kể hết chuyện xảy ra mấy ngày nay, chuyện Lục Ngôn Triệt và Bạch Dao, chuyện tôi và Lục Ngôn Triệt chia tay đều nói cho Lục Ngôn Thanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-nu-chu-dong-theo-duoi-co-duoc-tran-trong/7.html.]
Lục Ngôn Thanh thở dài, bảo chúng tôi ngày mai về nhà cũ một chuyến.
10
Vết thương của tôi đã bắt đầu kết vảy, đi lại cũng không đau lắm.
Đang định đến bệnh viện thay thuốc, Lục Ngôn Triệt liền chặn ở cửa.
Tôi quát anh: “Tránh ra.”
Anh cố tình gây sự: “Muốn đi gặp riêng tên đàn ông hoang dã đó sao? Không cho.”
Tôi không muốn cãi nhau với anh: “Anh đừng ngây thơ như vậy được không, tôi phải đến bệnh viện thay thuốc.”
Anh nhìn chân tôi, ngữ khí trở nên ôn hòa: “Anh đi cùng em.”
Tôi từ chối: “Không cần.”
Anh vẫn đi theo.
Hiện tại đang là giờ cao điểm đi làm, không tiện đón xe. Tôi đứng ở giao lộ, xe của Lục Ngôn Triệt dừng lại bên cạnh.
Tôi cũng lười tranh cãi, lên ghế sau xe.
Lúc Lục Ngôn Triệt nhìn thấy bác sĩ Lâm, mặt đã tái mét.
Bác sĩ Lâm nhìn thấy tôi, mặc dù đeo khẩu trang, nhưng có thể thấy được ánh mắt đang cười.
Nhưng khi nhìn thấy Lục Ngôn Triệt ở phía sau, ánh mắt trở nên ảm đạm.
Tôi thấy bác sĩ Lâm nhìn chằm chằm Lục Ngôn Triệt liền giới thiệu: “Bạn trai cũ của tôi, không tiện đón xe, anh ấy đưa tôi tới.”
Bình thường Lục Ngôn Triệt ăn mặc rất thời trang, giống như các thần tượng trên TV. Hôm nay mặc áo đen. Có thể là do mới gội đầu, tóc đặc biệt mềm mại.
Vừa rồi lúc chúng tôi vào phòng khám, rất nhiều cô gái đều chụp ảnh anh, còn có người đuổi theo tới xem.
Lục Ngôn Triệt nghe tôi nói anh là bạn trai cũ, bắt đầu hung dữ: “Tôn Tiểu Nhu, em có bản lĩnh rồi.”
Bác sĩ Lâm ngồi xổm xuống giúp tôi xắn ống quần.
Lục Ngôn Triệt kéo tay bác sĩ Lâm ra: “Để tôi.”
Lâm bác sĩ đứng lên, dùng uy nghiêm của bác sĩ gọi anh: “Vị bệnh nhân này, anh cản trở những bệnh nhân khác chạy chữa, mời anh đi ra ngoài trước.”
Giọng nói của bác sĩ Lâm hơi lớn, khiến các trợ lý bác sĩ khác và y tá trong phòng khám đều nhìn chằm chằm Lục Ngôn Triệt, tôi lại không để ý tới anh, anh kinh ngạc, đành phải rời khỏi phòng khám.
Sau khi thay thuốc tôi ngượng ngùng nói cảm ơn bác sĩ Lâm.
Bác sĩ Lâm có chút mất mát nhàn nhạt. Không biết lúc trước anh ấy có cảm thấy tôi thú vị hay không, sau khi nhìn thấy con quỷ bá đạo Lục Ngôn Triệt kia, hẳn là không còn nữa.
Sau khi tôi ra khỏi phòng khám, Lục Ngôn Triệt dựa vào tường hành lang, hai tay đút túi, cúi đầu, tựa như một con ch.ó lớn bị thương.
Đáng đời.