Phu Quân Của Ta Ngoan Quá Đi - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-19 00:05:07
Lượt xem: 1,519
Phụ thân định bán ta vào kỹ viện chỉ với năm lạng bạc. Vậy nên, ta liền tự bán mình cho một kẻ ngốc làm thê tử với giá mười lạng bạc.
Ta tưởng đời mình thế là kết thúc rồi.
Nhưng ai ngờ được, không ai nói cho ta biết, kẻ ngốc lại có dung mạo "tuấn tú, đáng thưởng thức" như vậy.
1
Khi phụ thân ta đang cùng bà mối trong phòng đàm phán giá cả, mẫu thân ngồi bên giường, nắm lấy tay ta mà khuyên nhủ: "Quả Nhi à, đừng oán mẫu thân. Mẫu thân cũng thực sự hết cách rồi. Ca ca của con sắp đi thi Tú tài, không thể để quá túng thiếu, trước khi thi còn phải giao thiệp cùng bạn đồng môn.”
"Ngày Tết cũng sắp đến, phải mua sắm đồ cho năm mới, chuẩn bị áo mới cho Hổ Tử và mấy đứa nhỏ. Gia đình ta thật sự khó khăn, nuôi con bao nhiêu năm, cũng đến lúc con nên báo đáp."
Lòng ta dần lạnh lẽo từng chút một.
Không oán? Sao có thể không oán!
Từ khi ta còn nhỏ, mọi thứ tốt đẹp trong nhà đều thuộc về đại ca. Chỉ cần ca ca muốn gì, gia đình cũng tìm cách mua cho, thậm chí là phải vay mượn. Kể cả khi ca ca về nhà sau những buổi yến tiệc cùng bạn đồng môn, mẫu thân đều hỏi han xem huynh ấy có mệt không.
Còn ta, chỉ có thể mặc đồ rách nát của mẫu thân, chắp vá chồng chất. Đồ ăn của ta luôn là những thứ loãng nhất. Mỗi ngày, ta phải cùng phụ mẫu xuống đồng, trở về nhà lại lo nấu cơm, giặt giũ, chăm sóc gia súc. Ngày nào ta cũng là người dậy sớm nhất, ngủ trễ nhất.
Dù vậy, vẫn không thể thoát khỏi số phận bị bán đi.
Dù chưa từng bước chân vào kỹ viện, nhưng ta biết rằng một khi đã vào, đời ta coi như bị hủy hoại hoàn toàn.
Ta lạnh nhạt rút tay khỏi mẫu thân, đứng lên, nhìn xuống bà mà nói: "Mẫu thân, người không biết kỹ viện là nơi thế nào sao?"
Mẫu thân có chút không tự nhiên mà đáp: "Đời nữ nhân chúng ta, không phải cực nhọc thì là hưởng phúc. Con vào đó, sẽ không phải chịu mưa chịu nắng nữa, nếu làm tốt, còn có người hầu hạ. Cũng là một chốn tốt đấy."
Nhưng trước đây khi Nhị Nha trong thôn trở về thăm người thân, sao các người lại chế giễu sau lưng nàng ấy, gọi nàng ấy là kỹ nữ, hạ tiện?
Ta cười lạnh, không nói gì thêm, xoay người bước ra ngoài.
Mẫu thân hốt hoảng lo sợ ta sẽ bỏ trốn, vội vàng gọi: "Quả Nhi, con đi đâu vậy!"
"Ông ơi, Quả Nhi chạy rồi! Mau chặn nó lại!"
Từ nhỏ ta đã bị coi như một nam tử, trèo cây hái quả, lội sông bắt cá, chuyện gì cũng làm qua, thân thủ của ta không phải tầm thường. Phụ thân sao có thể đuổi kịp ta.
Nhưng ta vốn không định trốn.
Ta có thể trốn đi đâu đây?
Trong thời đại này, một nữ nhi trẻ tuổi đơn độc bên ngoài thì làm gì có chốn dung thân nào tốt?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-quan-cua-ta-ngoan-qua-di/chuong-1.html.]
Chẳng bao lâu, ta quay về, ném một thỏi bạc xuống trước mặt phụ thân và mẫu thân.
"Ta đã tự bán mình, mười lạng bạc."
Sắc mặt u ám của phụ mẫu lập tức biến thành hân hoan, tay vuốt ve thỏi bạc, miệng khen ta giỏi giang, nhưng lại chẳng hề hỏi ta đã bán mình cho ai.
Lòng ta chùng xuống, ta liền ấn thỏi bạc lại.
Phụ thân nhíu mày, nổi giận: "Con nha đầu c.h.ế.t tiệt, dám giành bạc với phụ thân ngươi! Muốn ăn đòn sao?"
Ta khẽ rủ mắt, giọng nói nhỏ nhẹ: "Ta đã tự bán mình làm thê tử cho kẻ ngốc tên là Vinh Thăng. Bà mai Từ đã chuẩn bị sẵn giấy bán thân, cần phụ thân ký."
Phụ thân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta: "Ngươi bán mình cho cái thằng ngốc đó à?"
Ta chỉ nhạt nhẽo gật đầu, thúc giục phụ thân mau điểm chỉ.
Phụ thân hành động rất nhanh gọn, chỉ sợ đối phương đổi ý. Sau khi xong xuôi, ông còn vỗ vai ta đầy hài lòng: "Không tệ, nhà Vinh Thăng có tiền, sau này ca ca của ngươi cưới thê tử, ngươi còn có thể giúp đỡ chút đỉnh."
"Nhưng bà mai Từ đã nói, mười lạng bạc này là tiền mua ta, không phải sính lễ. Sau này chúng ta không liên quan gì nhau nữa, đừng mong chiếm lợi từ nhà họ."
Phụ thân không vui, nói: "Con gái giúp đỡ nhà mẹ đẻ là lẽ trời, sao có thể không lo chứ!"
"Người không hài lòng, ta sẽ đem bạc trả lại bà mai Từ." Ta làm bộ muốn thu lại thỏi bạc.
Phụ thân vội vàng cất bạc vào túi, rồi hối mẫu thân đi thu xếp đồ đạc, nhanh chóng đưa ta đến nhà Vinh Thăng.
Đồ đạc chẳng có gì nhiều, chỉ có hai bộ quần áo cũ, một bộ ta còn đang mặc trên người.
Lúc sắp đi, mẫu thân hiếm hoi đưa cho ta một quả trứng gà luộc.
Ta mắt đỏ hoe nhận lấy, nhưng không phải vì cảm động, mà vì thấy bản thân thật không đáng.
Ca ca của ta ngày nào cũng chê ngán trứng luộc, trong khi ta chỉ có thể ăn một quả vào dịp Tết mỗi năm.
Không ngờ, đến khi bán mình, ta lại được thưởng một quả trứng.
Phụ thân sợ người ta đổi ý, liền nhanh chóng chuẩn bị xe bò, vội vã đưa ta đi ngay.
Khi đến nơi, ông thậm chí chẳng dám bước vào nhà, chỉ như gió bay đi mất.
Nhìn bóng lưng phụ thân chạy trốn, ta không khỏi đỏ hoe mắt.
Quay lại nhìn ngôi nhà, ta khoác chiếc túi nhỏ, rồi thẳng bước vào trong.
Ai ngờ vừa bước vào, ta đã nghe tiếng Vinh Thăng hét lớn: "Mẫu thân ơi, có người nhìn trộm con tắm!"