Phu Quân Ta Là Kẻ Lêu Lổng - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-10-04 07:43:52
Lượt xem: 1,807
Điều kỳ diệu hơn là, nhiều lúc chàng ăn mà chẳng phải trả tiền, bởi chỉ cần vài lời góp ý của chàng, nhiều đầu bếp đã vui mừng như thể nhặt được vàng. Nhưng nếu thật sự bắt chàng xuống bếp, thì đến cả chú chó vàng trong viện cũng chẳng buồn ăn món chàng nấu.
Ngoài chuyện ăn uống, các trò tạp kỹ trong tửu quán, tiểu xảo ở chợ hay những chuyện lạ lùng, không có gì mà Tạ Tuế An không rành rẽ.
Ban đầu khi chàng dẫn ta theo, lòng ta có chút ngại ngần. Dù phụ mẫu có thương ta đến đâu, nhưng những đạo lý cần dạy vẫn không quên. Nữ nhân sau khi thành thân phải lo toan gia đình, chăm sóc cha mẹ chồng, đâu có chuyện ngày ngày theo phu quân ra ngoài ăn uống vui chơi.
Thế nhưng, mẹ chồng lại vui vẻ mà nói: "Tính cách của An nhi, từ khi lên mười ta đã biết, nó trời sinh đã là hưởng phúc đến già. Vì sao ta lại đồng ý cho Liễu gia đổi người? Cũng vì sợ nếu cưới phải người quá tiến thủ, hai đứa sẽ chẳng hòa hợp. Con thế này rất tốt, chỉ là chút ăn chơi thôi, Tạ gia chúng ta đủ sức chu cấp."
Mẹ chồng nói được là làm được, ngay ngày hôm đó đã đưa cho ta một hộp đầy ngân phiếu. Khi ta đếm xong, sớm đã quên những lời ban đầu về việc không nên dựa dẫm gia đình. Chỉ với một hộp đó, đủ để ta hưởng thụ đến đời cháu chắt.
Con người có thể chịu khổ, nhưng không nhất thiết phải tìm khổ mà chịu khi đang hưởng phúc.
Trong nhà, người duy nhất có chút không ưa ta là đại tẩu.
Lão Hầu gia đã qua đời nhiều năm trước, Tạ Tuế An có một huynh trưởng đã kế tục tước vị, nhưng mẹ chồng vẫn còn, nên gia sản chưa phân chia.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Đại tẩu là tiểu thư khuê các chính gốc, nhất cử nhất động đều tuân thủ quy củ. Nàng đối với mẹ chồng luôn cung kính, hầu hạ không chút sai sót, nên dĩ nhiên chẳng ưa ta và Tạ Tuế An, hai người càng ngày càng sống phóng túng.
Nàng xuất thân danh gia vọng tộc, không cố ý làm khó ta, nhưng hễ có cơ hội liền sửa dạy lễ nghi, nhất là trong bữa ăn. Khi nàng đứng dâng thức ăn cho mẹ chồng, ta là em dâu sao có thể ngồi, mà khổ nỗi, đồ ăn trong phủ đều do Tạ Tuế An tỉ mỉ lựa chọn, mỗi bữa cơm đều khiến ta thèm nhỏ dãi.
Mẹ chồng rõ ràng thích cả gia đình ngồi cùng nhau vui vẻ ăn cơm, nhưng không hiểu vì sao, bà chưa bao giờ lên tiếng giúp ta.
Cho đến một ngày, ta tình cờ thấy đại tẩu đi đi lại lại trong hoa viên, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng chưa từng có. Trước mặt nàng là Thúy Trúc, tỳ nữ được nàng tin dùng nhất. Sau khi qua lại nhiều lần, cuối cùng đại tẩu nói: "Nếu, nếu ta nâng ngươi lên làm thiếp, ngươi có bằng lòng không? Ngươi hiểu rõ tính cách của ta, sau này dù ngươi sinh hạ trưởng tử, ta vẫn sẽ tín nhiệm ngươi, cho mẫu tử ngươi một tương lai tốt đẹp."
Giọng nàng ngày càng nhỏ lại: "Còn về đại gia, chàng là người tốt, cũng sẽ tôn trọng ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-quan-ta-la-ke-leu-long/chuong-3.html.]
Thúy Trúc nghe xong liền quỳ sụp xuống: "Tiểu thư, người hà tất phải tự làm khổ mình. Hai người vẫn còn trẻ, sẽ có con thôi. Lão phu nhân và công tử chưa từng nói gì, cớ sao người lại đẩy đại gia ra ngoài, lòng người không đau sao?"
Nghe xong, đại tẩu không nói thêm gì, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy phiền muộn.
5
Những xung đột nho nhỏ này, ta chẳng bao giờ kể với Tạ Tuế An. Ta và đại tẩu chỉ khác nhau ở nơi sinh ra, không ai có ác ý thật sự. Nhưng những chuyện bát quái thế này, ta không nhịn được, phu thê không cùng nhau nói chuyện bát quái thì còn gì là phu thê nữa?
Quan trọng hơn, ta bỗng nhớ ra, các gia đình quyền quý thường nạp thiếp, nên ta muốn thăm dò ý tứ của chàng.
Nghe ta kể lể xong, Tạ Tuế An nhấp một ngụm trà rồi nói: "Chuyện của đại tẩu ta không tiện nói với nàng trước, nhưng hôm nay nàng đã hỏi, ta sẽ kể."
"Họ thành thân bốn năm, vẫn chưa có con. Gần đây triều đình lục đục, các Hoàng tử tranh đấu, nên đại ca ít có thời gian ở nhà."
"Nàng ở đây lâu rồi, cũng biết các gia đình quan lại dạy con gái phải thế nào. Ai đã sinh con đều muốn tỏ ra độ lượng, khuyên phu quân mình nạp thiếp, huống hồ là người chưa mang thai. Những lời đồn thổi trong kinh thành không buông tha nàng ấy, nên nàng ấy cũng không buông tha chính mình."
Ta trợn tròn mắt nhìn chàng, kéo dài giọng: "Ồ, thì ra kinh thành có thói quen như vậy à."
Chàng bị sặc trà, vừa ho khan vừa nói: "Đồ nghịch ngợm, thì ra nàng…thôi, nhà ta không có cái thói đó đâu. Mẫu thân ta từng chịu nhiều đau khổ vì thiếp thất, ta và đại ca đều sẽ không như vậy."
Ta vỗ nhẹ lưng chàng: "Được được, ta tin, chàng kể tiếp chuyện của đại tẩu đi."
"Chẳng có gì, vì đại ca ít thời gian, nên chỉ có mẫu thân ta an ủi nàng ấy. Trong lòng đại tẩu, những quy củ là chỗ dựa cuối cùng của nàng ấy với vai trò chính thê trong Tạ gia, nên nàng ấy không bao giờ lơi lỏng, dù mẫu thân không thích, cũng phải chấp nhận lễ nghi thăm hỏi của nàng."
Ta chợt hiểu ra, hóa ra đại tẩu yêu đại ca sâu sắc, nếu không, với đức hạnh của nàng, nàng đã chủ động khuyên chàng nạp thiếp từ lâu, đâu đến nỗi phải đau lòng thế này.