Phu Quân Ta Là Kẻ Lêu Lổng - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-04 07:43:53
Lượt xem: 1,806
Suy nghĩ một hồi, ta nhớ đến đêm tân hôn của chúng ta, ta nhìn chàng, hỏi thẳng: "Chàng không muốn cùng ta làm chuyện đó, cũng vì sợ ta có thai trước đại tẩu, khiến nàng ấy thêm phiền lòng đúng không?"
Chàng hờ hững nhìn ta một cái: "Một nửa là vậy, nhưng cũng không hiểu sao có người mới thấy ta cởi đồ đã sợ c.h.ế.t khiếp như thế."
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Bộ dạng lười biếng đáng ghét của chàng làm ta đỏ mặt, gào lên một tiếng, rồi lao đến cào cấu chàng.
Nhưng phải công nhận rằng, phu quân của ta cũng thật thông minh.
6
Dù là thông minh, nhưng khi đã phạm sai lầm thì đúng là đại họa.
Ngày quan binh đến tịch thu gia sản, lại trùng vào kỳ nghỉ hiếm hoi của đại ca. Một khắc trước, cả nhà còn đang ngồi cùng nhau cười nói, trách móc Tạ Tuế An không biết lại phiêu lãng nơi đâu. Khắc sau, từng đoàn binh lính đã vây kín Hầu phủ.
Thánh chỉ tuyên rằng Tạ Tuế An giúp Thái tử đào tẩu nên đã bị giam cầm, thêm vào đó, nói rằng Tạ gia liên minh với Thái tử, phạm tội kết đảng mưu phản, đáng bị tru di cửu tộc.
Kẻ hầu người hạ khóc lóc thành một mớ hỗn loạn, duy chỉ có đại ca là tức tốc xông vào từ đường, cầm lấy Đan thư thiết khoán, rồi đi ra khỏi phủ, tiến thẳng vào hoàng cung.
Tạ gia là công thần khai quốc, tấm Đan thư thiết khoán ấy đã có lịch sử trăm năm, cứu mạng cả gia tộc, nhưng không thể cứu lại tước vị của Tạ gia, cũng như chức quan của đại ca.
Cuộc tịch thu xảy ra quá bất ngờ, chúng ta không kịp giấu giếm một chút của cải nào. Đến cả những thứ nhỏ nhặt cài trên đầu, đeo trên tai, hay trên tay cũng bị lột sạch, ngay cả những bộ xiêm y tầm thường mà mẫu thân ta làm cho, các gia đình quyền quý xem không đáng giá, cũng không được phép mang theo.
Khi đến ngục đón Tạ Tuế An, mẹ chồng hiếm khi nổi giận, từng nhát roi mây quất xuống lưng hắn mà nghiến răng mắng: "Nghịch tử, đó là cơ nghiệp trăm năm của Tạ gia! Đại ca ngươi từ khi năm tuổi đã chăm chỉ học hành, nghe tiếng gà gáy liền dậy, đến lúc trăng lặn mới nghỉ ngơi. Ngươi làm sao có thể phụ lòng huynh trưởng, phụ lòng liệt tổ liệt tông như vậy!"
Đại ca chỉ ôm chặt cánh tay mẹ chồng đang đánh mà an ủi: "Mẫu thân, không trách đệ đệ được, đệ ấy vốn thiện lương, chỉ là số mệnh trêu ngươi. Gia tộc ta nhận lấy kiếp nạn này, chỉ cần người còn sống, thì chưa phải là bại."
Ta ngồi cạnh, lấy thảo dược của nhà quê trị thương, vừa khóc vừa hỏi: "Thái tử thực sự là người tốt sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-quan-ta-la-ke-leu-long/chuong-4.html.]
Tạ Tuế An, dù trong cơn suy sụp, vẫn đáp nhẹ: "Ừ, rất tốt, khi ăn uống chưa bao giờ lãng phí. Dù đồ ăn có khó nuốt đến đâu, ngài cũng ăn hết, vì ngài nói ngài là tấm gương của vạn dân, là người trên thế gian không được phép lãng phí lương thực."
Ai mà ngờ, người từng dưới một người trên vạn người ấy lại cùng sở thích với Tạ Tuế An, họ đã từng lén lút nếm thử mọi món ngon thú vị trong kinh thành.
Lúc gặp biến cố, họ cũng đang cùng nhau dùng bữa, người bắt Thái tử xuống tay vô cùng độc ác, hắn không thể nào khoanh tay đứng nhìn.
Vậy nên đại ca không trách hắn, có lẽ nếu đổi lại là đại ca, huynh ấy cũng sẽ làm như vậy.
7
Chúng ta đi đón Tạ Tuế An, còn đại tẩu thì trở về nhà mẹ đẻ, mong cầu phụ mẫu giúp đỡ, vay mượn chút bạc để mẫu thân có nơi tạm trú. Khi rời đi, trong mắt nàng vẫn còn tia hy vọng, nhưng lúc trở về, khuôn mặt nàng đã xám ngắt, không cần hỏi cũng biết kết quả ra sao.
Đại ca nắm chặt tay, rồi lấy từ trong ống tay áo ra một tờ hưu thư, nói: "Nhạc phụ nhạc mẫu vốn thương nàng, cầm lấy thư hòa ly này mà đoạn tuyệt với Tạ gia, họ sẽ đón nàng về."
Đại tẩu chỉ đứng đó, không nói một lời, cũng không nhận lấy hưu thư.
Làm sao nàng có thể nhận chứ, nàng yêu đại ca sâu đậm đến vậy.
Đại ca là người quân tử, nhưng không hiểu lòng nữ nhân. May thay, phu quân của ta lại là kẻ bông lông, sẽ không làm những điều ngớ ngẩn như "ta không muốn liên lụy nàng" kia.
Ta vừa quay đầu lại, Tạ Tuế An đã nhìn ta chăm chú, nói: "Thực ra chúng ta vẫn chưa viên…"
"Tạ Tuế An, nếu chàng dám nói ra, ta sẽ bỏ mặc chàng ở đây, rồi dẫn mẫu thân và mọi người về quê, để xem chàng sợ không!"
Quả nhiên, nam nhân Tạ gia đều có cùng một thói hư tật xấu. Ta nhanh chóng cướp lời, còn chưa kịp để hắn nói hết đã lớn tiếng, giận dữ giật lấy thư hòa ly từ tay đại ca rồi xé nát: "Không cần, không cần! Ta thay đại tẩu nói đấy. Còn nếu hai người còn tiếp tục ương bướng, ta sẽ bỏ mặc cả hai!"
Xé xong, cả hai người liền trở nên ngoan ngoãn, mẹ chồng cũng lên tiếng giải vây: "Đừng để ý đến hai tên ngốc này, chỉ là con dâu à, cửa Liễu gia e là còn khó vào hơn đấy."
Ta cười hì hì đáp: "Nhưng con không họ Liễu, con họ Giang mà! Hơn nữa, con đã sớm cho người gửi về cho mẹ con một ngàn lượng. Một ngàn lượng ở đây chẳng đủ đi cửa trước cửa sau, nhưng ở quê ta, nó có thể nuôi sống một đại gia đình suốt đời."