Phu Quân Ta Là Kẻ Lêu Lổng - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-10-04 07:43:55
Lượt xem: 1,645
Trước đó ta chưa nói ra, chỉ sợ mọi người không muốn rời kinh thành, nhưng giờ nhìn lại, đến cha mẹ đại tẩu cũng không dám giúp đỡ, rời đi vẫn là thượng sách.
Chỉ có điều, quê ta thật xa, tiền lộ phí phải làm sao bây giờ? Đang lo lắng, bỗng một tiểu nha hoàn vụng về chạy va vào ta. Đến khi ta hoàn hồn, trong tay đã có thêm hai thỏi bạc, tổng cộng hai mươi lượng, đủ để về quê rồi.
Đó là tiểu nha hoàn bên cạnh Liễu An Hà, muội muội của ta. Thật là cây độc còn mọc mầm lành.
Chúng ta bắt đầu sắm sửa hành trang cho chuyến đi, chẳng ai để ý đến khuôn mặt đại tẩu càng thêm xám ngoét khi nghe ta nhắc đến một ngàn lượng bạc.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
8
Khi về đến trước cửa nhà, ta liền sững sờ. Còn đâu ngôi nhà gạch xanh ngói lớn, còn đâu mấy chục mẫu ruộng tốt cùng chú heo béo của ta?
Ta hiểu rằng cha mẹ không biết chữ, nhưng ta đã gửi lời nhắn rõ ràng qua người đưa tiền rồi, bảo họ nhận được bạc thì mau chóng xây nhà lớn, mua ruộng đất và gia súc, để có cuộc sống no đủ.
Thế mà trước mắt ta, sao vẫn chỉ là mấy gian nhà đất bùn như trước khi ta rời đi? Nhà ta ở trong thôn vốn không phải nghèo khó, nếu không làm sao năm xưa lại nhận nuôi thêm ta, dù rằng ta chỉ là một món "đính kèm". Nhà thật sự nghèo, làm sao mà trên mái có được ngói, chẳng phải chỉ có thể dùng cỏ tranh che đậy thôi sao?
Nhưng nói là không nghèo, cũng chỉ đủ để ăn no bảy phần, tường xây từ đất vàng, sàn nhà lấm lem bùn đất đen nhẻm, trời mưa lại bốc lên mùi ẩm ướt khó chịu. Bọn trẻ chúng ta còn chịu đựng được, nhưng mẹ chồng ta thì sao đây?
Ta đang định về nhà hỏi rõ ngọn ngành với mẹ ta, thì đại tẩu đã bước ra, quỳ xuống trước mặt ta, vừa khóc vừa nói: "Mẹ, phu quân, muội muội, là lỗi của ta. Số bạc một ngàn lượng, ta chỉ gửi về có ba mươi lượng thôi."
Ta kinh ngạc hỏi: "Nhưng vì cớ gì lại như vậy?"
Tạ gia vốn là gia tộc giàu sang, một ngàn lượng này ta không cần nói trước với mẹ chồng cũng có thể tự quyết. Tẩu tử cũng đâu phải người hẹp hòi.
Tẩu khẽ cười khổ: "Vì ta có lòng tiểu nhân. Ta sợ nếu gửi về nhiều bạc như vậy, sẽ khiến người trong thôn sinh lòng tham, rồi lần mò tìm đến kinh thành. Trong thời buổi triều đình nhiễu nhương, nếu gây chuyện, sẽ liên lụy đến phu quân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-quan-ta-la-ke-leu-long/chuong-5.html.]
Ta nghe thế liền hít một hơi lạnh. Nhớ lại lúc Đào ma ma đến đón ta, ta cũng từng muốn giữ lại ít bạc cho cha mẹ làm của phòng thân, nhưng ma ma kiên quyết không chịu. Giờ mới hiểu, hóa ra cách dạy của những gia đình thế gia đều giống nhau.
Tẩu tử tiếp tục nói: "Lẽ ra ta nên giải thích ngay khi còn ở kinh thành, nhưng vì lỗi của ta mà liên lụy mẹ và phu quân, nên chỉ khi tận mắt thấy mọi người bình an đến nơi, ta mới có thể an lòng. Không cần muội lo lắng, ta sẽ lập tức rời đi."
Đại ca tiến tới đỡ tẩu tử dậy, cúi đầu sâu trước ta mà nói: "Việc này là do nương tử con làm sai, phu thê là một thể, chúng ta không có lời nào để biện minh. Chúng ta sẽ ra đi, chỉ xin tạm thời nhờ cậy muội chăm sóc mẹ, đợi đến khi có được sinh kế, ta nhất định trở lại đón mẹ."
Nếu như ở những ngày bình thường, tẩu tử dám nghi kỵ cha mẹ ta, ta chắc chắn sẽ cùng nàng đối chất một trận. Nhưng nhìn tình cảnh trước mắt, hai người này lớn lên trong nhung lụa, bây giờ không có kẻ hầu người hạ, họ biết đi đâu?
Ta dậm chân nói: "Đi? Đừng mơ tưởng! Bây giờ đang mùa thu hoạch, các ngươi hại cha mẹ ta không có tiền thuê người làm, đợi khi nào thu hoạch xong lúa má, các ngươi mới được rời đi."
Mẹ chồng nghe vậy, liền cảm kích nhìn ta, cũng tiếp lời: "Nghe rõ chưa? Làm sai rồi còn muốn đi, không lo làm việc bù đắp lại sao?"
Đúng lúc chúng ta đang bàn chuyện mùa màng, từ xa đã nghe thấy giọng nói oang oang của mẹ ta: "Ai kia, mùa vụ lớn không đi làm mà đứng trước cửa nhà ta làm gì? Có vàng rơi đấy à?"
9
Giọng nói quen thuộc ấy làm ta rơi nước mắt, ta lớn tiếng đáp lại: "Con gái của mẫu thân về rồi đây, không quý hơn vàng sao?"
"Bé ngoan, con thật sự về rồi à! Mau, mau, để mẫu thân con lo chuyện, còn con mau về nhà đi!"
Mẫu thân ta chạy như một con thỏ thoát khỏi hang, chỉ vài bước đã đến trước mặt ta, vui mừng xoa nắn mặt ta: "Đúng là bé ngoan của ta về rồi! Cái mặt này trắng trẻo, mịn màng hơn trước nhiều. Ta biết mà, con nhà giàu có khác."
Nhưng nói đến đây, nước mắt mẫu thân cũng trào ra: "Chỉ tiếc là xa quá, mỗi năm tết đến cũng không về được. May mà con có gửi lời báo tin, nói con đã lấy phu quân, gia đình chồng cũng tốt."
Phụ thân và mọi người cũng chạy đến, xung quanh ta mà xoay vòng vài vòng, cười lớn: "Khác, quả thật khác rồi. Mẹ con nói đúng, gần hay xa không quan trọng, chỉ cần con sống tốt là đủ."
Sau khi xoay vòng quanh ta, Mai tẩu của ta mới nhỏ giọng hỏi: "Bảo Hỷ, đây là người nhà chồng của muội sao? Vị nào là phu quân của muội?"