Phù Sinh Vạn Kiếp Cùng Người - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-07-06 15:20:58
Lượt xem: 1,254
Lại còn chẳng bằng người xấu xí như ta, ở nhân gian nhiều năm như vậy, nhận hết cười chê cùng nhục mạ, nhưng ngày nào cũng sống trong vui vẻ.
Làm người ấy mà, vui vẻ là quan trọng nhất.
"Đại đạo đơn giản không ham sân si mới mạnh được, ta đã quyết tâm đời này chỉ muốn nằm yên nhìn thời gian trôi đi thôi."
Đối diện với đôi mắt tịch mịch của Trì Uyên, ta bày ra tư thế lợn c.h.ế.t không sợ nước sôi.
Hắc hắc, ngươi có thể làm gì được ta?
Tiểu đạo đồng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
"Ngươi tốt xấu cũng phải vận động một chút."
Ta nghĩ nghĩ, cảm thấy hắn nói đúng, thế là tới dùng thế cá chép xoay người, tư thế của ta từ ngã chỏng vó biến thành ngã gục.
"Như này à?"
Ta chân thành đặt câu hỏi.
Tiểu đạo đồng nghiến răng nghiến lợi:
"Bảo ngươi không được buông xuôi, ngươi cũng chỉ nghĩ là trở mình?"
"Đúng cá chép xoay ,con người ta chỉ muốn làm cá ướp muối thôi."
Thấy mặt bọn hắn dài ta chứ nếu không ta cũng xoay thêm vài cái nữa?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-sinh-van-kiep-cung-nguoi/chuong-10.html.]
Ta một lần nữa nằm xuống, hai tay chuyển động, không thể không nói, chỉ cần khẽ động, liền không có cảm giác lạnh nữa, khó trách phàm nhân lúc nào cũng thích đânhs lửa, ta chỉ nhấp nhô một chút như này cũng có thể phát nhiệt.
Thế là ta càng lăn lộn hăng hái hơn, mới giữ đủ ấm, .
Trì Uyên thấy ta cứ lăn đi lăn lại, đem ta từ dưới đất cầm lên, phất tay ném đi, ta bị ném tới một chỗ trong sơn cốc:
"Chờ ngươi ngộ xong khẩu quyết thì cho ra!"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thanh âm của Trì Uyên truyền tới.
Ta nặng nề ngã trên tảng đá, lập tức tảng đá gặp tai vạ, vỡ thành bột phấn, Thạch huynh, đắc tội rồi.
Tuân theo tôn chỉ ngã tại đâu nằm luôn tại đấy, ta quyết định không bò dậy, cứ như vậy nằm, bởi vì đứng lên cuối cùng vẫn muốn nằm xuống thôi.
11
Nơi này bốn phía tựa như vực sâu, gọi trời trời chẳng thấu, kêu đất đất chẳng hay, không có bất kỳ ai, chỉ có giò gào thét rung chuyển bốn phía.
Hừ, sao mà lắm gió thế? Nếu tiền mà cũng nhiều như thế thì có phải tốt không.
Thật là phiền, ta phát hiện da mặt dày căn bản cũng vô dụng, gió thổi đến trên mặt, vẫn là sẽ lạnh.
Mỗi ngày lăn lộn cũng chán, thế là, ta dùng dây leo dài làm thành một cái xích đu đơn giản, ngồi bên trên đu dây, đều không cần người đẩy, gió trời tự khắc làm xích đu đung đưa.
Mặc dù vẫn là lạnh, nhưng chơi cũng thật là vui.