Phù Sinh Vạn Kiếp Cùng Người - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-07-06 15:24:51
Lượt xem: 1,293
"Không đến mức như vậy chứ, nó chỉ là thiếu niên ngông cuồng một chút thôi, ngươi sao nương tay với hắn một chút?"
Có lão trung niên mắt híp híp giống hệt đứa bé kia bắt đầu chỉ trích ta.
"Ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, ông là một kẻ mấy ngàn tuổi, cùng so đo với một đứa bé như ta làm gì?"
Đi con đường của hắn, để hắn không có đường để đi.
Trong cung điện lại chạy đến một đám tiểu hài, trong đó bạn tốt của ta tiểu long nhân cũng có mặt.
"A Ngâm, đã lâu không gặp."
Tiểu long nhân nhiệt tình vẫy tay với ta chào hỏi.
Trong đó còn có một tiểu hài gọi là Na Tra, giẫm lên Phong Hỏa Luân liền chạy, kia thật là một đồ chơi hay, ta chuẩn bị cùng hắn kết giao bằng hữu, về sau mượn bánh xe của hắn đến Phiêu Miểu cung trải qua mùa đông chính là thích hợp nhất.
Cùng bọn hắn một trò chuyện một hồi mới biết được, Thiên Đế vì bồi dưỡng các hạt giống tốt của đời tiếp theo, mở học viện chuyên tu luyện trên thiên đình, có thần tiên chuyên môn thâm sâu giảng bài.
Tiểu long nhân hỏi chúng ta có thấy Hổ Cửu Cửu hay không: "Chính là đứa có đôi mắt híp híp đó."
Hắn sợ ta không biết, chủ động miêu tả bề ngoài của Hồ Cửu Cửu thật lâu
Ta chỉ chỉ bầu trời:
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Hắn lên trời rồi, hắn nói muốn cùng mặt trời vai sóng vai."
"A? Cái tên nhóc xui xẻo này, xem hắn lên đó có thể lấy được cái gì, ngay cả “ đằng vân giá vũ” ( bay bằng mây) hắn còn chưa học được nữa là."
Tiếng nói của hắn vừa dứt, trên không truyền đến tiếng là khóc của Hồ Cửu Cửu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-sinh-van-kiep-cung-nguoi/chuong-16.html.]
"Mau cứu ta!"
Nhưng mọi người, ai cũng không nhúc nhích, trước mắt bao người, hắn "Phanh" Đập xuống đất, trực tiếp hiện nguyên hình, là một con tiểu hồ ly sáu đuôi trắng như tuyết.
Tiểu hồ ly đáng thương khóc lóc, không còn thần khí miệng thối như vừa nãy nữa
Tiểu long nhân thở dài: "Bảo ngươi kiềm chế một chút, ai bảo ngươi chưa học được mà đã vội dùng rồi?"
Tiểu hồ ly lòng vẫn còn sợ hãi nhìn ta, cuối cùng cũng không nói sự thật là bị ta một cước đạp lên trời, chỉ là đứng cạnh rơi lệ lắc đầu.
Ta nhìn về phía Trì Uyên, ý nói ta cũng muốn tại Thiên Cung học tập:
"Theo ngươi học mấy trăm năm còn không phải cái gì đều không có học được à? Vậy còn không bằng ở chỗ này, chí ít còn náo nhiệt."
Gặp ta hồ nháo, nhóm Tiên Quân dạy bảo ở học viện có chút chân tay luống cuống, đây không phải là bọn họ đoạt đệ tử của Trì Uyên sao?
Ai có lá gan này?
Mọi người thấy ta, sắc mặt khó xử, lúc này ta rõ ràng nghe được viện trưởng kêu gào trong lòng:
【 Ranh con, sao lại gây phiền toái cho Lão phu như thế.】
Đang lúc bọn hắn đều lo lắng bất an , Trì Uyên lạnh lùng phun ra một chữ: "Được."
Âu da, rốt cục có tiểu đồng bọn rồi!
Trì Uyên lưu lại một câu"Không cho phép về núi Phượng Ngô" , liền rời đi.