Phu thê tướng quân rất sợ chế..t - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-09-11 15:59:38
Lượt xem: 1,345
10.
Đêm trước khi Đào Vân Nhi xuất phát, ta cùng Tề Kha trong phòng ngồi hồi lâu ai cũng không nói chuyện.
Thẳng đến nghe phía bên ngoài Hạnh nhi cùng một cái khác nha hoàn xì xào bàn tán:
"Hôm nay muộn như vậy còn chưa có tắt đèn đâu."
"Hắc hắc tướng quân ăn nhung huơu nên ban đêm chính là không giống......"
......
Cũng trách ta.
Nha đầu Hạnh Nhi này đều bị ta làm hư.
Ta lúng túng sờ lên mũi, mở miệng trước: "Nói thế nào?"
Tề Kha trầm trầm nói: "Ngươi còn hỏi ta? Ngươi không phải cũng bắt đầu thu thập hành lý sao?"
Ta không cam lòng yếu thế: "Nếu ngươi không định đi cùng, thì ngươi đếm tiền làm cái gì?"
Tề Kha: "Ta là cảm thấy, chúng ta ở trong nhà quá lâu rồi, ra ngoài đi dạo cũng không phải không được. Bên ngoài hiện tại hoa thơm cỏ lạ, nhìn ngắm cảnh sắc cũng tốt."
Ta tranh thủ thời gian phụ họa: "Hơn nữa chúng ta cứu Đào tỷ tỷ, ân tình này với tiểu Thiên còn lớn hơn trời, nửa đời sau đều có thể xem nó như trang sức mà đeo lên người không lo gì nữa."
Chúng ta đã tìm được bậc thang để đối phương đi xuống, nhưng trong lòng đều rõ ràng.
Ở cái thế giới này lâu như vậy, mắt thấy tiểu Thiên từ khi sinh ra đến bi bô tập nói, gọi cha nuôi mẹ nuôi.
Còn có Đào Vân Nhi ngày nào cũng bận bịu tíu tít giúo chúng ta quản lý việc trong nhà.
Chúng ta đã sớm không có cách nào chỉ làm một người đứng xem được nữa.
11.
Xuất phát cùng Đào Vân Nhi, chúng ta ở bên ngoài tìm nửa tháng, cũng không có chút tung tích nào.
Mắt thấy bên ngoài phân tranh nổi lên bốn phía, khắp nơi đều đang chiến tranh, chúng ta quyết định trước mắt về kinh rồi tính toán sau.
Xe ngựa đi tới đường núi, ta cùng Đào Vân Nhi đang ngồi ở trên xe đùa chơi với bé con, đột nhiên xóc nảy một cái.
Bên ngoài truyền đến giọng nói nghiêm túc của Tề Kha: "Nơi này có gì đó không ổn."
Ta nhấc màn xe ngựa lên, chỉ thấy đường núi trống trải, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
"Ngồi vững vào!"
Tề Kha hét lớn một tiếng, đột nhiên giơ roi thúc ngựa chạy về phía trước, đằng sau mười sát thủ hiện thân chạy theo không rời.
Làm sao bây giờ......
Đây là lần đầu tiên ta đứng trước con đường sinh tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phu-the-tuong-quan-rat-so-chet/chuong-7.html.]
Tề Kha bỏ bọn người kia một đoạn khá xa thì giảm tốc độ, chạy chậm lại, lạnh lùng nói: "Ngay bây giờ, các ngươi nhảy xuống xe, trốn ở trong bụi cỏ bên kia, chớ có lên tiếng."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta đưa tay nắm chắc quần áo của hắn: "Vậy còn ngươi!"
Tề Kha quay đầu nhìn chằm chằm ta một chút: "Ta dụ bọn họ."
Hắn bắt lấy tay ta cổ tay, nắm thật chặt nhưng sau đó vẫn nhẫn tâm hất ra: "Nhanh lên!"
Không kịp nói thêm nữa, ta ôm tiểu Thiên, cùng Đào Vân Nhi nhảy xuống xe, một trận trời đất quay cuồng, chúng ta ẩn thân trong bụi cỏ rậm rạp ven đường.
Chỉ có thể nói thật không hổ là nam chính, bị hành hạ như thế, vậy mà không khóc một tiếng nào.
Mắt thấy xe ngựa càng ngày càng xa, bọn sát thủ như bóng với hình đuổi sát phía sau.
Cổ họng ta như nghẹn lại.
Đào Vân Nhi vỗ vỗ tay của ta an ủi: "Đừng lo lắng, tướng quân sẽ không có việc gì đâu."
Ta vừa lên tiếng vậy mà đã khóc: "Hắn chỉ biết chơi bóng rổ, chơi game, chọc ta ta tức giận thôi, hắn cái gì cũng không biết, ỷ vào võ cong mèo cào ba chân làm sao mà chống đỡ nổi!"
Đào Vân Nhi nghe không hiểu ta, đành phải cầm thật c.h.ặ.t t.a.y của ta.
Cũng không biết qua bao lâu, chung quanh không còn một tia động tĩnh.
Ta tranh thủ thời gian đuổi theo phương hướng xe ngựa vừa rời đi.
Trong rừng cây vết m.á.u loang lổ, t.h.i t.h.ể sát thủ nằm ngổn ngang.
Mà Tề Kha đang dựa vào dưới gốc cây, nhắm mắt, đầy người máu, cũng không biết là của hắn hay là của người khác.
Ta ngồi xổm ở trước mặt hắn, run tay không dám đụng vào, nước mắt đã rơi lã chã
Ta không để ý gì nữa, bắt đầu gào lên: "Nếu ngươi c.h.ế.t ta làm sao bây giờ a, ngươi biết ta sợ nhất là một mình, từ nhỏ đến lớn mỗi lần tan học ngươi cũng phải đợi ta cùng về mà, ta không thể nào sống một mình được, vậy ta...... Ta cùng đi theo với ngươi."
Ta đưa tay muốn cầm đao trong tay Tề Kha, lại rút mãi không ra.
Hắn mở mắt, miễn cưỡng kéo một nụ cười: "Ta còn chưa có c.h.ế.t đâu."
Ta nhất thời khóc càng thảm thiết hơn.
Hắn đưa tay lau đi nước mắt, lại nhéo mặt của ta: "Đồ đần, ta rất lợi hại, nắm trong tay nhiều bí tịch võ công nhờ phúc của tiểu Thiên như vậy, ta cũng không có lãng phí."
Ta nghẹn ngào: "Ngươi sớm biết sẽ có ngày này đúng không?"
Tề Kha cười cười:
"Không phải thì ta luyện võ làm cái gì? Không phải là vì bảo vệ ngươi sao?"
Hắn vỗ vỗ dưới thân: "Nhìn đi, ngươi về sau không cần phải sợ gì nữa."
Ta lúc này mới phát hiện bên cạnh hắn còn một t.h.i t.h.ể nữa, ta xích lại gần xem xét.
Là Ngụy Phong.