Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHƯỢNG HOÀNG NIẾT BÀN - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-08-13 21:33:13
Lượt xem: 3,032

“Đại sư tỷ chúng ta cũng là phượng hoàng, là công chúa Phượng tộc!”

 

Các sư đệ và sư muội tức giận bất bình, tranh luận thay ta.

 

Cuộc tranh cãi này, cuối cùng khiến cho mọi người chú ý.

 

Ánh mắt của muội muội ta cũng nhìn tới ta, nàng có chút kinh ngạc cùng nghi hoặc.

 

Thậm chí có vài phần ấm ức, sau đó tìm kiếm chung quanh cái gì đó.

 

Ta đột nhiên cảm giác sau lưng có một đạo hàn quang.

 

Lúc quay đầu lại, ta thấy được khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.

 

Bà lạnh lùng nhìn ta.

 

Ánh mắt muội muội sáng lên, đẩy đám người ra, nhào vào trong lòng bà:

 

"Mẫu thân, con còn tưởng rằng người không tới nữa chứ!"

 

Mẫu thân ta trìu mến vỗ về mặt nàng:

 

"Sao có thể, mẫu thân tuyệt sẽ không vắng mặt trong bất cứ trường hợp quan trọng nào của con."

 

"Ta muốn tận mắt chứng kiến tiểu công chúa của ta trưởng thành thành nữ tiên xuất sắc nhất tiên giới."

 

Trong mắt muội muội tràn đầy vui mừng.

 

Khóe mắt dư quang rơi vào trên người ta, hỏi:

 

"Mẫu thân, người có thấy nàng ta không? Trông nàng ta giống hệt con!”

 

Ánh mắt của mẹ ta một lần nữa rơi vào người ta.

 

Sau đó chán ghét bỏ qua một bên:

 

"Nha đầu ngốc, sao có thể lấy mình ra so sánh với một người hạ đẳng chứ?”

 

Lúc này, người vừa mới cãi nhau với sư đệ ta lại cao giọng hỏi:

 

“Phượng hậu, thôn nữ này vừa rồi còn tự xưng là công chúa Phượng tộc!”

 

Ánh mắt mẹ ta còn sắc bén hơn d.a.o găm vài phần, cười lạnh nói:

 

"Chó mèo gì mà cũng dám tự xưng là công chúa Phượng tộc? Phượng tộc chỉ có một công chúa, đó chính là con gái ta, Lan Uẩn."

 

Bà nắm tay muội muội, không nhìn ta thêm một cái, đi về phía đài cao.

 

Một mình ta ở tại chỗ, bị tiếng cười nhạo chung quanh nhấn chìm.

 

“Thật không biết xấu hổ nha, gà rừng cũng dám giả mạo Phượng Hoàng!”

 

"Còn công chúa Phượng tộc nữa chứ, nàng ta sẽ không cho rằng lớn lên có vài phần giống Lan Uẩn tiên tử thì liền mưu toan bám thân thích đấy chứ?"

 

"Buồn cười muốn chết, bị Phượng hậu tự mình vạch trần, nếu là ta thì ta liền không có mặt mũi sống nữa!"

 

Các sư đệ sư muội cũng theo ta cũng bị không ít trào phúng.

 

Ta cảm thấy có lỗi sâu sắc với bọn họ:

 

"Đừng cãi nhau với bọn họ, ta đích xác không phải công chúa Phượng tộc!"

 

Một người không được mẹ ruột thừa nhận, có tư cách gì tự xưng là công chúa đây? Công chúa chân chính, nên giống như muội muội ta, tắm mình trong tình yêu lớn lên.

 

Mặc kệ mấy trăm tuổi, cũng có thể dựa sát vào lòng mẫu thân làm nũng.

 

Nhưng ta không nghĩ tới, các tiểu sư đệ tiểu sư muội ta lại dũng mãnh như vậy.

 

Không sợ cục diện địch nhiều ta ít, cùng một đám người khẩu chiến:

 

“Chân thân của Đại sư tỷ chúng ta, chúng ta đã từng nhìn thấy, là Kim Phượng Cửu Vĩ!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phuong-hoang-niet-ban-eguz/phan-3.html.]

"Chỉ có huyết mạch hoàng tộc Phượng tộc mới có thể sinh ra Kim Phượng Cửu Vĩ!"

 

Nhưng những người khác căn bản không tin:

 

"Lan Uẩn tiên tử mới là công chúa Phượng tộc duy nhất, đại sư tỷ ngươi tính là cái thá gì, căn bản chưa từng nghe qua!"

 

Dần dần thăng cấp thành tứ chi xung đột, một lời không hợp, vung tay.

 

Bồng Lai Tiên Đảo chúng ta chỉ có hơn mười người tới, mặc dù ít không địch lại nhiều, nhưng mỗi người đều dũng mãnh.

 

Trong chốc lát, song phương lại không phân thắng bại, ngược lại mấy đệ tử Côn Luân bị thiệt thòi.

 

Thượng Thần vốn giả vờ không nhìn thấy khi thấy chúng ta chuẩn bị xuất thủ liền đi tới tách chúng ta ra.

 

Sau khi nhìn rõ phù hiệu tông môn trên người chúng ta, liền nói:

 

"Lôi những kẻ gây rối này trục xuất đi."

 

Hắn đặc biệt ám chỉ người của Bồng Lai Tiên Đảo chúng ta.

 

“Vậy bọn họ thì sao?”

 

Ta hỏi, chỉ vào những người còn lại tham gia đánh nhau.

 

Các thượng thần nhíu mày, ánh mắt nghiêm nghị, một cỗ uy áp cực lớn, khiến trán ta toát ra mồ hôi lạnh, ngay cả mở miệng nói chuyện cũng trở nên gian nan.

 

Nhưng ta càng muốn mạnh mẽ đứng thẳng người, giằng co với hắn:

 

“Thượng Thần xử sự bất công, ta không phục!”

 

Hắn hơi nhíu mày, cuối cùng cũng không dám công khai thiên vị Côn Lôn thần cung:

 

"Vậy thì cùng nhau hủy bỏ tư cách!"

 

Lúc này muội muội của ta đến, điềm đạm đáng yêu cầu Thượng Thần:

 

"Vân Trạch sư bá, việc này vì ta mà xảy ra, kính xin sư bá có thể mở một mắt nhắm một mắt, đừng trách cứ chư vị sư huynh đệ!"

 

"Thịnh hội này trăm năm mới tổ chức một lần, các sư huynh sư đệ mà bỏ qua lần này thì phải đợi thêm trăm năm nữa, trừng phạt này quá nghiêm trọng."

 

Nàng nói xong dịu dàng bái một cái, tư thái khẩn thiết khiêm tốn.

 

Những sư huynh sư đệ trong miệng nàng đều đỏ vành mắt, nắm chặt nắm đấm, hận không thể lại hành hung chúng ta một trận.

 

Chỉ là đối tượng nàng cầu xin không bao gồm Bồng Lai Tiên Đảo chúng ta.

 

Vân Trạch Thượng Thần rõ ràng mềm lòng, lại nghe mọi người mồm năm miệng mười, nói là chúng ta gây sự trước.

 

Hắn lập tức quyết định, sai người trục xuất chúng ta đi.

 

Ta cũng không chịu nhượng bộ, cao giọng hô:

 

"Thượng Thần chậm đã!”

 

"Mời Thượng Thần xem xét Thông Thiên Bảo Kính, xác nhận là ai động thủ trước"

 

"Nếu chân tướng chưa rõ đã liền trừng phạt Bồng Lai Tiên Đảo chúng ta, cho dù náo loạn đến Thiên Đình, ta cũng muốn đòi công đạo!"

 

Thịnh hội tiên môn như vậy, đương nhiên sẽ mời Thông Thiên Bảo Kính tới ghi chép toàn bộ quá trình, phòng ngừa có người lừa gạt, lấy thủ đoạn không vẻ vang thắng được tỷ thí.

 

Nhưng lời này của ta coi như hoàn toàn đắc tội Côn Lôn thần cung và Vân Trạch thượng thần, có thể tưởng tượng được, về sau phiền toái khẳng định không ít.

 

Nhưng chuyện này liên quan đến thanh danh tông môn và tiền đồ của sư đệ sư muội, ta cho dù có đánh cược tiền đồ của mình cũng không thể nhường bước.

 

Giằng co một lúc, Phượng hậu ra mặt, liếc ta một cái, vẫn tràn đầy ghét bỏ:

 

"Ngươi giả mạo công chúa Phượng tộc ta, khiến cho nhiều người tức giận, bản tôn không truy cứu tội lỗi của ngươi đã là đặc biệt khai ân rồi."

 

“Nếu lại làm loạn, ta tuyệt không dễ dàng tha cho ngươi!”

 

Bà vung tay lên, một đạo hỏa diễm vụt dấy lên trước mặt ta, thiêu rụi chiếc áo choàng mới toanh của ta.

 

Thiếu nửa tấc, Phượng Hoàng Chân Hỏa có thể lấy mạng ta.

Loading...