Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

PHƯỢNG HOÀNG NIẾT BÀN - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-08-13 21:34:00
Lượt xem: 2,339

“Sư tỷ, chúng ta đi thôi!”

 

Tiểu sư muội sợ hãi, kéo ta lui về phía sau.

 

Ta nhẹ nhàng đẩy tay nàng ra, bước về phía trước một bước, không hề sợ hãi đối diện với bà:

 

"Phượng hậu là muốn ỷ thế h.i.ế.p người sao?”

 

Nếu bà dám nói ta giả mạo, ta sẽ vạch trần lời nói dối của bà trước mặt mọi người.

 

Để cho người trong thiên hạ nhìn xem, bà hại chính cốt nhục của mình như thế nào và vứt bỏ ta.

 

Quả nhiên bà cũng không dám cứng rắn với ta, chột dạ liếc mắt sang một bên, hừ lạnh một tiếng nói:

 

"Loại tiểu môn tiểu phái Bồng Lai tiên đảo này, chẳng lẽ muốn mượn gây sự nổi danh?"

 

"Cuộc thi đấu tiên môn này cũng không phải là nơi để tiểu tu sĩ nhỏ nhoi như các ngươi làm loạn, mặc dù so tài tới chênh điểm liền dừng, nhưng cũng không phải không có tiền lệ c.h.ế.t ở trên lôi đài!"

 

“Không biết tự lượng sức mình, sẽ phải trả giá đắt.”

 

Từ trước khi tới đây, sư phụ đã dặn đi dặn lại, lần này tham gia thi đấu lớn, chỉ là để cho chúng ta mở mang kiến thức.

 

Không thể cậy mạnh, hết thảy lấy an nguy bản thân làm trọng.

 

Dù sao Bồng Lai tiên đảo chỉ là tông môn nhỏ nhoi, thiên phú cùng tài nguyên tu luyện đều không thể nào so sánh được với các đệ tử tông môn khác.

 

Nhưng đó không phải là điều ta nghĩ.

 

Ta đến để chiến thắng!

 

Ta không quan tâm cái nhìn trào phúng khinh thường của mọi người, nhìn thẳng Phượng hậu:

 

"Không bằng Phượng hậu cùng ta đánh cược một ván, nếu là ta thắng nữ nhi bảo bối của người thì người phải ở trước mặt mọi người xin lỗi ta?"

 

4.

 

Ta thừa nhận là ta nuốt không trôi cục tức này.

 

Là bà hại linh căn của ta bị hao tổn, lại ghét bỏ ta tra tấn ta, cuối cùng vứt bỏ ta.

 

Hôm nay lại chửi bới ta trước mặt mọi người, nhục nhã ta.

 

Nếu bà cảm thấy ta là phế vật ngu xuẩn, ta đây liền để cho bà nhìn xem, cái nữ nhi phế vật này thắng cô công chúa bà nâng niu ở lòng bàn tay lớn lên như thế nào!

 

"Không biết tự lượng sức mình, đừng nói thắng Lan Uẩn, chỉ sợ ngươi ngay cả vòng thứ nhất đều không vượt qua được!"

 

Phượng Hậu không chút lưu tình chế nhạo.

 

Chung quanh là một mảnh cười nhạo, ngoại trừ ta cùng các sư đệ muội bên cạnh ta.

 

“Phượng hậu không dám đánh cược sao? Sợ công chúa Phượng tộc các ngươi thua con gà rừng này?”

 

Ta càng muốn khiêu khích.

 

Lan Uẩn cả giận nói: "Ta sao lại sợ ngươi chứ?”

 

Phượng hậu cười lạnh:

 

"Ngươi đã muốn chết, ta cũng không ngăn cản."

 

“Nhưng nếu ngươi thua thì sao?”

 

Ta ngẩng đầu, lành lạnh cười:

 

"Vậy thì róc xương trả cha, cắt thịt trả mẹ!"

 

Đồng tử bà co rút kịch liệt, trên mặt hiện lên kinh hoảng trong chốc lát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phuong-hoang-niet-ban-eguz/phan-4.html.]

 

Ánh mắt nghi hoặc của mọi người dừng ở trên người ta và bà, tựa hồ suy nghĩ tới cái gì.

 

“A Uẩn, nếu trên lôi đài gặp được nó, không cần lưu tình!"

 

Nói xong, liền phất tay áo trở về đài cao.

 

Cuối cùng chúng ta vẫn ở lại.

 

Chỉ là trước khi các đệ tử của thần cung Côn Luân rời đi đã buông lời tàn nhẫn:

 

"Trong vòng loại trừ đầu tiên, không được ai chạm vào người Bồng Lai tiên đảo, bọn họ... là con mồi của Côn Luân thần cung ta!"

 

5.

 

Các sư đệ sư muội đều hối hận không ngừng:

 

"Đại sư tỷ, sớm biết như vậy chúng ta đã không nên lắm miệng gây chuyện!"

 

“Chúng ta nhất định sẽ bị người của Côn Luân thần cung đánh chết.”

 

Tỉ thí Tiên môn.

 

Tuy rằng văn bản rõ ràng quy định không thể đả thương tính mạng.

 

Nhưng hỗn chiến không có mắt, chuyện đánh c.h.ế.t người thường phát sinh.

 

Sẽ không có người đồng tình với kẻ thất bại, tiên đồ dài đằng đẵng, như sóng lớn đào cát, tùy thời có thể c.h.ế.t non giữa chừng.

 

Đây là giác ngộ mà mỗi người tu hành nên có.

 

“Nếu không chúng ta trực tiếp nhận thua, rút lui đi?”

 

Tiểu sư muội khóc lóc đánh trống lui đường.

 

Nhị sư đệ kích động rống giận:

 

"Không được nói lời không có tiền đồ như vậy, có thể c.h.ế.t trận, nhưng tuyệt đối không thể lâm trận bỏ chạy!"

 

“Như vậy Bồng Lai tiên đảo sẽ trở thành chuyện cười của toàn bộ tiên giới!”

 

Ta sờ sờ đầu tiểu sư muội:

 

"Đừng sợ, đến lúc đó các ngươi đều trốn ở phía sau sư tỷ, trừ phi ta chết, bằng không ai cũng đừng nghĩ thương tổn các ngươi!"

 

Tiểu sư muội nức nở một tiếng, nhào vào trong lòng ta gào khóc.

 

"Sư tỷ, đều tại ta, ta lúc ấy phải nhịn xuống, không cùng bọn họ cãi nhau thì tốt rồi!"

 

Ta biết, bọn họ đều là vì ta mà bất bình.

 

Ta rất cảm kích có một đám sư đệ sư muội đáng yêu như vậy, là bọn họ dùng một bầu nhiệt huyết, bảo vệ tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của ta.

 

Lúc tỷ thí bắt đầu, quả nhiên các tông môn khác đều tránh khỏi Bồng Lai Tiên Đảo chúng ta.

 

Các đệ tử của Côn Luân thần cung, bao vây chúng ta.

 

Một người trong đó nói với Lan Uẩn:

 

"Sư muội, muội chỉ cần đứng ngoài quan sát trận chiến, Lục sư huynh thay muội giải quyết đám phế vật này!"

 

Lan Uẩn giống như linh vật, được mọi người bảo vệ.

 

Nàng cũng không có ý định ở vòng thứ nhất liền động thủ.

 

Ta khởi lập một rào chắn để bảo vệ các sư đệ sư muội ở bên trong.

 

Bởi vì ta biết, đám người này rõ ràng muốn hạ tử thủ, các sư đệ sư muội tu vi còn nông, nếu nghênh chiến, không c.h.ế.t cũng tàn.

Loading...