PHƯỢNG HOÀNG NIẾT BÀN - Phần 5
Cập nhật lúc: 2024-08-13 21:35:10
Lượt xem: 2,754
Thấy ta bảo vệ các sư đệ muội trong kết giới, đám người kia cười đến nghiêng ngả.
"Cùng lên cũng không có phần thắng, một mình ngươi lên? Xem ra là giác ngộ chịu c.h.ế.t rồi!"
"Đã như thế, ta đây liền thành toàn cho ngươi, các ngươi đều lui ra, một mình ta đối phó nàng là đủ rồi!"
Ta nở nụ cười với hắn:
"Cảm ơn."
Hắn hoảng hốt trong chốc lát, cứng đờ một chút, vẫn vung kiếm tấn công ta.
Trong chớp mắt, ta và hắn lướt qua nhau.
Cuộc chiến kết thúc.
Nhanh đến mức người ta không kịp phản ứng.
Những người xem kịch vẫn còn bàng hoàng.
Ta nhìn Lan Uẩn hỏi:
"Có phải phải đánh bại tất cả bọn họ mới có thể giao thủ với ngươi không?"
Nàng kinh ngạc nhìn ta, hô một tiếng:
"Lục sư huynh!”
Đối thủ của ta chậm rãi ngã xuống đất, không cam lòng quay đầu lại nhìn ta một cái, ngất đi.
Lần này mọi người mới kịp phản ứng, nhưng bọn họ cũng không cảm thấy ta mạnh, chỉ là giận dữ:
"Yêu nữ này nhất định là giở thủ đoạn gì, mọi người cẩn thận, cùng lên!"
Ta khẽ thở dài, xem ra phải phí một phen rồi.
Ta cởi trọng giáp bị trói trên tay chân xuống.
Đẩy tốc độ tăng lên tới cực hạn.
Kỳ thật ta cũng không có công pháp võ kỹ đặc biệt cao minh gì, vụng về mà tu luyện hơn hai trăm năm, chỉ khắc ghi một điểm - Thiên hạ vũ kỹ, chỉ có kẻ nhanh mới bất phá!
Đối mặt hơn hai mươi người vây công, ta hóa thân thành một đạo tàn ảnh, xuyên qua ở giữa.
Ta biết, đối phương sẽ không cho ta quá nhiều cơ hội, mỗi lần ra chiêu, phải một kích là trúng.
Phía sau là các sư đệ sư muội của ta, nếu ta thất bại, bọn họ c.h.ế.t là điều không thể nghi ngờ.
Sau ba hơi thở, đối phương chỉ còn lại có mười người còn đứng. Lần này, không ai dám khinh thường ta nữa.
Trên sân, vô số ánh mắt tập trung ở trên người ta.
Có người tán thưởng, cũng có người ồn ào.
Ta cảm nhận được sát ý càng thêm lạnh thấu xương của đối thủ, bọn họ có lẽ chưa từng nếm qua thua thiệt như vậy, nhất là chịu thiệt trong tay những người bọn họ khinh thường.
“Giết nàng ta!”
Người lớn tuổi nhất ra lệnh một tiếng, bọn họ bắt đầu kết trận.
Ta há có thể ngồi chờ chết, trực tiếp dùng tốc độ như tia chớp vọt vào mắt trận, nhiễu loạn trận pháp của bọn họ.
Nhưng đối phương phản ứng cũng tương đối nhanh chóng, lập tức biến hóa trận pháp, vây khốn ta.
Ta phảng phất cảm nhận được một trận gió lốc cuồn cuộn nổi lên vô số lưỡi d.a.o sắc bén, tiến tới ta mà thổi quét.
Ta bất đắc dĩ, chỉ có thể hóa thành bản thể, lấy Phượng Hoàng Chân Hỏa đốt làm áo giáp, nhấc lên cuồng bạo liệt diễm bão táp để đối kháng.
Sau một tiếng phượng minh, đệ tử Côn Luân thần cung toàn bộ ngã xuống đất.
Trên sân yên tĩnh dọa người.
Ta nghe ai đó hét lên:
“Nàng thật sự là phượng hoàng, hay là kim phượng cửu vĩ!”
“Phượng Đế lại có hai vị công chúa sao? Sao chưa từng nghe nói qua?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/phuong-hoang-niet-ban-eguz/phan-5.html.]
Ta khôi phục hình người, đứng trước mặt Lan Uẩn.
Lan Uẩn không biết vì sao, đột nhiên khóc la lên:
"Ta mới là công chúa Phượng tộc duy nhất, nàng là giả!"
Sau đó lấy ra bảy thanh Phượng Linh kiếm, đó là đệ nhất thần khí Phượng tộc.
Bảy kiếm cùng tung ra, mang theo thế bàng bạc, cùng năng lượng hủy diệt như bẻ gãy nghiền nát, đánh về phía ta.
Nàng thật đúng là đánh giá cao ta.
“Đại sư tỷ!”
Ta nghe thấy phía sau các sư đệ sư muội kêu la.
Ta không quay đầu lại, ánh mắt bất giác nhìn về phía người nữ nhân ngồi ngay ngắn trên đài cao.
Nếu ta chết, bà nhất định sẽ thở phào nhẹ nhõm nhỉ?
6.
Ngay tại thời điểm tất cả mọi người cảm thấy ta chắc chắn sẽ chết.
Bảy thanh Phượng Linh kiếm dừng ở trước người ta, chỉ thiếu một ly là có thể xuyên thấu thân thể ta.
Có người kêu gào: "A Uẩn, đừng buông tha cho nàng ta!”
"Nàng làm bị thương nhiều người chúng ta như vậy, không g.i.ế.c nàng, làm sao lấy lại được thể diện Côn Lôn?"
Ồ...... Bọn họ cho rằng, Lan Uẩn là không muốn g.i.ế.c ta sao? Ta cười.
Hai tay kết ấn, mặc niệm chú ngữ.
Bảy thanh kiếm đột nhiên đổi hướng, bay về phía Lan Uẩn, vây lấy nàng ở giữa.
Thoáng chốc, dường như ngay cả không khí cũng đọng lại.
Xung quanh yên tĩnh như không có người sống.
Chỉ có tiểu sư muội nhát gan kia của ta hắng giọng hô lớn:
"Đại sư tỷ uy vũ, trời ạ, ta cảm giác mình không xứng với đại sư tỷ!"
Lan Uẩn không thể tin nhìn ta, nàng cũng thử kết ấn, đoạt lại quyền khống chế Phượng Linh Kiếm.
Đáng tiếc hình như không có tác dụng lắm.
Ta từng bước đến gần nàng:
"Muốn g.i.ế.c ta?"
Môi Lan Uẩn run rẩy, mắt lộ vẻ sợ hãi.
Ta cố ý di chuyển kiếm phong tới gần nàng một chút, để cho nàng động cũng không dám động.
“Nhận thua đi, được không?”
Ta thực sự không muốn làm tổn thương nàng.
Nàng bỗng nhiên cong cong khóe miệng, nói:
"Tỷ tỷ, ngươi tin hay không, ta kêu một tiếng đau, mẫu thân sẽ g.i.ế.c ngươi!"
Thì ra, nàng biết ta là tỷ tỷ của nàng.
Tất nhiên là ta tin điều đó.
Nhưng ta còn chưa mở miệng thì nàng đã đột nhiên ngã về phía sau.
Ngay khi kiếm phong vừa mới cắt rách xiêm y của nàng, Phượng Linh kiếm liền rơi xuống đất.
Phượng Hậu vốn còn ngồi vững trên đài cao lao xuống, một tay tiếp được Lan Uẩn.
Tay kia đánh một chưởng vào ta.
Ta vốn có thể né tránh, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy, như vậy cũng tốt, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai.