QUÁN ĂN NHỎ BẤT ỔN - 6
Cập nhật lúc: 2024-10-16 12:29:40
Lượt xem: 87
-18-
Khi Liễu Xu Nghiên trở về, tôi và Tạ Tu Trúc đã "hẹn hò" nhiều lần rồi.
Kết quả cô ấy lại đi du lịch một mình, còn mang về cho tôi một đống đặc sản.
Cô ấy nói đi là đi, thật sự có tiền thì muốn làm gì cũng được.
Lúc này Liễu Xu Nghiên đang ngồi trên sàn phòng khách của tôi, kiểm tra thành tích mua sắm của mình.
"Son môi này tặng cho cậu, còn cái kem chống nắng này. Ủa, cậu và Tạ..." Liễu Xu Nghiên dừng lại, lớn tiếng kêu: "Tạ Tu Trúc!!"
Tôi nhíu mày: "Sao vậy?"
"Không có gì, quên mang đồ."
"Hở, vậy phải làm sao?"
"Không sao, không quan trọng."
"Vậy sao cậu lại phản ứng lớn thế?"
Liễu Xu Nghiên chuyển đề tài: "Cậu và bạn trai tương lai của cậu đã ở bên nhau chưa?"
Tôi cũng không truy cứu, lười biếng trả lời: "Chưa, tớ không dám tỏ tình, tớ muốn chờ anh ấy nói, nếu anh ấy thật sự thích tớ."
"Tớ cược chắc chắn anh ta thích cậu, cậu không thể tấn công trực diện sao?"
"Lúc nào cậu cũng chắc chắn như vậy, nếu thất bại thì người xấu hổ cũng không phải cậu!"
Liễu Xu Nghiên nóng nảy: "Làm ơn đi, cậu đã là người trưởng thành rồi, tại sao không dám đối mặt với thất bại? Không sao, chúng ta có thể bắt đầu lại, tại sao phải treo cổ trên một cái cây? Tớ thấy cậu được bảo vệ quá tốt nên không chịu nổi một chút thất bại."
Tôi bị chặn họng, không biết nói gì để phản bác.
Cô ấy nói đúng, tôi được bảo vệ quá tốt. Từ nhỏ đến lớn, cuộc đời tôi đều do cha mẹ lên kế hoạch từng bước. Hồi nhỏ thì học hành nghiêm túc, khi lớn lên dễ dàng thi vào trường mình mong muốn. Tôi chỉ cần cố gắng học tập, không phải lo lắng điều gì, muốn gì cũng đều có được.
Vì vậy sau khi rời xa cha mẹ, cuộc sống có nhiều yếu tố không thể kiểm soát, tôi cũng luôn sợ không đạt được.
Sau khi tôi im lặng, chúng tôi không nói gì nữa.
Liễu Xu Nghiên về nhà, tôi nằm trên giường suy nghĩ, vẫn quyết định gửi cho cô ấy một tin nhắn.
"Nghiên Nghiên, thực ra cậu nói có lý, tớ chỉ quá nhát gan, tớ sẽ điều chỉnh tính nết."
Cô ấy cũng gửi một tin nhắn gần như cùng lúc: "Xin lỗi Bánh Xèo, hôm nay tớ vô tình mắng cậu. Cậu đừng quá để bụng những lời tớ nói nhé, tớ thật sự đã quá đáng, tớ sẽ tự kiểm điểm!"
Cảm giác u ám trong lòng tan biến, tôi bật cười.
Thực ra, tình bạn tốt cũng là quan hệ hai chiều.
-19-
Sau khi bị Liễu Xu Nghiên phê bình, tôi quyết định sửa chữa lỗi lầm của mình, bắt đầu chuẩn bị cho việc thổ lộ tình cảm với Tạ Tu Trúc.
Tuy nhiên, trong hai ngày qua tôi không chỉ không liên lạc với anh ấy mà cũng không gặp lại anh.
Trong thời gian Nghiên Nghiên không ở đây, tôi cũng không đến quán ông Dương ăn bánh.
Hôm nay, tôi và Nghiên Nghiên hẹn nhau đi ăn bánh. Nhưng gần giờ tan ca, cô ấy lại nói với tôi rằng hôm nay có việc không thể đi được.
Tôi biết đôi khi công việc của Nghiên Nghiên rất bận, nên cũng không để tâm lắm. Tan ca, tôi một mình về nhà lấy bàn ghế, rồi lên xe buýt đến phố ăn vặt.
Đến nơi, tôi phát hiện trước mắt chỉ toàn là hoang tàn.
Không chỉ không có một quán ăn nào, mà mặt đất cũng lộn xộn như thể vừa xảy ra một cuộc ẩu đả, có lẽ sự việc vừa mới xảy ra.
Tôi cảm thấy không ổn, bỗng nhìn thấy mấy chiếc bàn ghế quen thuộc lật ngược trên mặt đất, thật sự rất bắt mắt.
Trong sự nghi ngờ, tôi vội vàng đến hỏi một cửa hàng bên đường.
Hình như hai cô nhân viên vừa hóng chuyện xong, một trong số họ hào hứng nói với tôi: "Vừa rồi chúng tôi đi mua đồ ăn thì một nhóm quản lý đô thị mặc thường phục đến. Bọn họ dỡ bỏ và đập phá các quầy quán, nhiều chủ quầy còn không kịp bỏ chạy, đều bị dính đòn."
Cô kia cũng nói: "Dù quản lý đô thị cũng chỉ thực hiện nhiệm vụ, có thể hiểu được, nhưng không thể thương lượng cho tốt hơn sao? Dù có thi hành cưỡng chế cũng không cần phải cực đoan như vậy chứ? Như thế này thì khác gì cướp bóc, nhìn cũng ảnh hưởng đến mỹ quan đô thị đấy chứ?"
"Hhình như họ đã làm như vậy cách đây hai hôm, chỉ là xe thi hành công vụ quá nổi bật, nhiều chủ quầy đã thoát được một kiếp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/quan-an-nho-bat-on/6.html.]
"Mà cô biết không? Quan trọng là quản lý đô thị đó còn rất đẹp trai."
Đẹp trai?
Tôi đã nhíu mày từ trước, nghe đến đây, trong đầu tôi lập tức hiện lên ba chữ "Tạ Tu Trúc".
Thật sự là Tạ Tu Trúc sao?
Những lời anh ấy nói trước đây có phải đều là lừa tôi không?
Hay là anh ấy đang xây dựng hình tượng cho bản thân?
Tôi cảm thấy trong lòng như bị một tảng đá lớn đè nén, không thể thở nổi, sắc mặt dần trở nên khó coi.
Tôi mở WeChat định hỏi anh ấy, nhưng lại thấy không cần thiết, bấm vào trang cá nhân muốn xóa bạn bè, nhưng lý trí lại kéo tôi lại.
Chỉ dựa vào hai chữ "đẹp trai" mà tôi có thể khẳng định là Tạ Tu Trúc sao?
Anh ấy không chỉ đẹp trai, mà còn rất đẹp trai, cực kỳ đẹp trai nữa!
Tôi chào tạm biệt các cô nhân viên, không ngờ vừa quay người thì đã va phải Tạ Tu Trúc.
-20-
"Cẩn thận." Anh ấy lịch sự đỡ tôi, rồi trầm giọng nói: "Em đã biết hết rồi sao?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt Tạ Tu Trúc, trong đôi mắt phượng ấy tràn đầy sự dịu dàng và quyến luyến.
Sao lại là anh ấy chứ?
Đôi mắt không thể nói dối.
Tôi gật đầu, anh ấy có chút căng thẳng giải thích: "Em đừng hiểu lầm, tôi không tham gia vào chuyện này, tôi đã nghỉ việc rồi."
"Hả?"
Sau đó, Tạ Tu Trúc kể ngắn gọn về những chuyện xảy ra trong vài ngày qua. Đại khái là có một quản lý đô thị mới được điều đến, là họ hàng của cái ông bụng bự lần trước, rồi họ cùng nhau lộng hành, thi hành pháp luật một cách hung hãn. Anh ấy không chịu nổi, nộp đơn từ chức rồi không quay lại nữa.
Tôi lo lắng hỏi: "Vậy sau này anh định làm gì?"
"Tôi muốn mở một cửa hàng hoa trên đường Hạnh Phúc." Tạ Tu Trúc mỉm cười nói: "Có thể nhờ em giúp tôi đặt tên cho cửa hàng được không?"
Tôi vui vẻ đồng ý, nhìn xuống bàn ghế trong tay, rồi hỏi: "Vậy ông Dương…"
Chỉ thấy Tạ Tu Trúc bỗng nhíu mày, thở dài nhẹ nhõm.
"Tôi đưa em đi thăm nhé."
…
Điều khiến tôi bất ngờ là ông Dương không hề thoải mái như tôi tưởng.
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
Căn nhà nhỏ với mái ngói rách nát trước mắt tôi đang cho thấy rằng quán bánh nướng đó thực sự chính là nguồn sống của ông Dương.
Tôi nhìn chăm chú vào bức tường như thủng cả trăm ngàn lỗ, rồi tiến lại gần và nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa gỗ nhỏ sơn đỏ.
“Ông Dương, ông có ở nhà không? Cháu đến trả lại bàn ghế cho ông.”
Cánh cửa gỗ mở ra, khuôn mặt vàng vọt của ông Dương hiện ra trước mắt tôi.
“Cháu đến rồi à, sao biết nhà ông vậy? Cháu vất vả đến đây, vào nhà ông nghỉ ngơi chút đi, uống chút canh đậu phộng nhé."
Tôi nhìn quanh, ở cuối căn phòng tối tăm là một chiếc giường nhỏ, trên đó có một bóng dáng nhỏ bé đang nằm ngủ.
Tâm trạng tôi không khỏi trở nên nặng nề, tôi và Tạ Tu Trúc nhìn nhau, cầm theo chiếc bàn nhỏ bước vào trong.
Chúng tôi ngồi trong nhà, chỉ cảm thấy xung quanh thật chật chội. Miệng thì uống nước đậu phộng ngọt ngào, nhưng trong lòng tôi lại thấy chua xót vô cùng.
Ông Dương ngồi bên giường, nói nhỏ: “Cháu gái à, ông không thể đi bán bánh nướng nữa. Gia Gia bệnh nặng, quán của ông lại hỏng, may mà ông đã gom được một ít tiền, phải đưa Gia Gia đi bệnh viện trước đã.”
Tôi nhìn xuống hình dáng gầy gò đang say giấc trên giường.
Gia Gia… Chắc là cháu gái của ông Dương?
Hóa ra những gì ông ấy nói với tôi trước đây đều là thật.
Tôi cảm thấy mắt mình hơi nhòe đi: “Ông ơi, Gia Gia bị bệnh gì vậy?”