Quản Lẩu Trên Đồi - 18
Cập nhật lúc: 2024-06-14 08:57:27
Lượt xem: 181
“Anh Quốc gì đấy, anh ấy bảo anh đừng mở cửa dù là thấy ai gõ cửa hay thấy ai xảy ra chuyện gì trước cửa đi chăng nữa. Anh ấy nói sáng mai anh ấy sẽ quay lại tìm anh nên đừng lo gì cả.”
Ban đầu Đại cũng nghi ngờ là ma quỷ mới là người gọi điện thoại nhưng sau đó anh cảm thấy chắc không có khả năng đó đâu. Nhìn qua bộ dạng sợ mất cả mật kia của Quang thì chắc chắn người đang gõ cửa ngoài kia không phải là đám người Quốc nên cũng yên tâm.
Ngoài này đám người Quốc đang dựng một túp liều cách cửa tiệm của Đại không xa để ở tạm qua đêm. Nói thật bây giờ đã quá khuya, dù cho bọn họ có kinh nghiệm cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không dám trở về, chi bằng cứ cố thủ ở lại đây thì hơn.
Kể lại lúc tối, lúc vừa dừng lại gần cửa tiệm Đại thì đột nhiên Minh bị ai đó gọi đi vào rừng làm Quốc phải âm thầm đi theo Minh mà không dám nói gì sợ gây ra sự chú ý. Lúc hai người kia vừa mới đi thì My và Đại cùng nhìn thấy cái bóng lưng giống hệt ba người họ đi tới đứng ở trước mặt Đại. My nghĩ những con quỷ kia muốn thay thế nhóm người bọn họ nên mới cố ý làm như thế, nhưng bọn chúng không biết được là My không phải con người bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/quan-lau-tren-doi/18.html.]
Vì lúc Minh bị gọi thì My cũng bị gọi, bọn quỷ làm như vậy là muốn dụ bọn họ vào rừng g.i.ế.c c.h.ế.t rồi thay thế bọn họ đi ra ngoài. Không ngờ rằng My chỉ đi được mấy bước nhắm đành lừa bọn chúng thì đã quay lại nhẹ nhàng ngồi sau xe Đại chờ xem bọn họ giở trò gì. Nhưng xem ra bọn họ cũng phát giác là không lừa được My nên đã bỏ cuộc.
Mà Quốc sau khi đi theo Minh vào rừng thì khác là chật vật. Trời trối om om, Minh thì cứ đi như một người máy. Quốc vì được My chỉ nên cũng giả bộ là không biết gì đi theo sau. Người ta nói một người mộng du không được vỗ vai hay làm gì, bởi vì như vậy sẽ làm cho họ giật mình mà hồn lìa khỏi xác.
Nếu như trường hợp bình thường chắc chắn đều sẽ vỗ vai, nhưng bọn quỷ chờ mãi chẳng thấy Quốc vỗ vai Minh thì cũng bắt đầu hết kiên nhẫn mà trắng trợn muốn cướp xác của Minh. Đang đi ngon lành thì Minh đột nhiên dừng lại, anh lấy hai tay bóp cổ mình trong vô thức. Minh như thể dùng hết sức bình sinh để bóp, đến mức hai mắt cũng trợn ngược lên như sắp ngạt c.h.ế.t đến nơi.
Quốc chần chừ một giây, sau đó nhào qua ôm Minh ngăn cản nhưng không có tác dụng mấy. Hai người cứ vật lộn qua lại một lúc Quốc mới nhớ ra chiêu mà My đã dạy nên anh dùng thử. Anh cắn láy m.á.u trên đầu ngón tay rồi ấn loạn xạ lên trán Minh với hy vọng có chút tác dụng. Quả nhiên là cách này dùng được, trong đếm tối mịt mờ, Quốc thấy Minh dần im lại và đang nới lỏng tay đang bóp cổ chính mình.
Theo như My dặn anh thì gặp cảnh này phải gọi hồn vía của Minh quay về hoàn chỉnh tránh bị mất hồn vía nào thì sẽ trở thành người ngơ. Quốc là nhà ngoại cảm chứ đâu phải thầy cúng đâu mà biết gọi hồn gọi vía gì. Nhưng hoàn cảnh bắt buộc, tình thế cấp bách nên Quốc câu được câu mất cứ gọi loạn xạ cả lên và cuối cùng Minh cũng dần tỉnh lại. Pha này chắc chắn là được tổ tiên phù hộ dữ lắm, nếu không giữ rừng núi thế này mà cứ gọi loạn xạ kiểu đấy thì sớm muộn gì cũng gọi thêm mấy linh hồn nữa nhập vào cùng trú ngụ cho vui.