Quản Lẩu Trên Đồi - 19
Cập nhật lúc: 2024-06-14 08:58:23
Lượt xem: 182
Bên này My sau khi Đại vào nhà rồi cô bắt đầu chuẩn bị “giao tiếp” với ma nữ kia nhưng xem ra nó chẳng thèm giao tiếp với cô thì phải. Chỉ hỏi được ra là cô ta bị c.h.ế.t cháy nên đi tìm Đại xin nước “tắm”…
Khoan nhé, chỗ này hơi lấn cấn rồi nè!
Đã c.h.ế.t cháy nóng thì thôi đi, lẽ ra nên đi tìm chỗ bán nước chứ sao lại đi tìm chỗ bán gas mà xin nước tắm. Lẽ nào bị c.h.ế.t cháy xong làm ma cũng thiểu năng luôn à, muốn bị nổ bình gas cháy thêm lần nữa hay sao không biết. Chỉ hỏi ra được như thế, còn lại tên tuổi quê quán hay ai đã đốt mình thì cô ta chẳng biết gì nữa.
Sau khi giao tiếp đơn giản với con ma, My vốn muốn vào trong tiệm Đại nhưng lại thấy con ma nữ kia với bộ dạng rất chi là sợ hãi. Ma mà cũng sợ ma huống chi là Đại, nên My rất muốn nói với Đại là anh chẳng cần phải thấy nhục khi sợ mất mật lúc gặp ma nữa đâu. Theo chân con ma kia đi ra ngoài nấp, My mới thấy hai bóng “người” là Minh và Quốc xiêu vẹo đi tới trước cửa tiệm Đại để gõ cửa.
Vốn My rất sợ Đại sẽ thấy người quen mà ra mở cửa, nhưng cô không có tự tin bước ra đấu với hai cái thứ kia. Dám giả dạng con người thì chắc chắn bọn chúng phải là quỷ chứ không phải ma gì nữa rồi. Nếu như bình thường đối đầu còn có phần thắng, đằng này nơi đây núi rừng hẻo lánh lại chẳng có ai tương trợ thì trốn là cách tốt nhất. My len lén quay sang xem phản ứng của ma khi gặp quỷ sẽ như thế nào, ai ngờ nhìn thấy ma nữ này đang run lên cầm cập, còn sợ hơn là cô.
Nói thật là My rất sợ Đại sẽ ra mở cửa, nhưng may mà anh cũng lí trí, và trên hết là không dám mở nên mới an toàn được. Đợi một lát vẫn chưa thấy Đại ra nộp mạng nên My đoán là anh sẽ không mở đâu nên yên tâm rời đi, cũng chia tay con ma c.h.ế.t nhát kia luôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/quan-lau-tren-doi/19.html.]
Ngồi bên đống lửa nhỏ, My nói: May mà anh vẫn nhớ cái số điện thoại bàn kia, nếu không đã chẳng biết phải làm thế nào.”
Quốc hít sâu một hơi làm cơn lạnh chạy dọc từ đầu xuống chân, anh nói: “Phải nói là may có thằng nhóc kia bắt máy, nếu không chắc Đại cắt đường dây luôn rồi.”
Câu này của Quốc là pha trò làm hai người kia cười phá lên. Vì gọi di dộng cho Đại nhưng gọi muốn cháy cả máy vẫn chưa thấy anh nghe máy nên Quốc mới gọi đến số điện thoại bàn. Thời gian cứ thế chậm chạp trôi qua, ba người qua đêm trong giá lạnh, chẳng biết mấy con quỷ kia nó ám ở cửa tiệm Đại đến khi nào, hay là đợi sáng hôm sau mặt trời lên thì bọn nó mới đi trốn.
Đợi trời sáng hẳn, khi mặt trời bắt đầu nhô lên đến đỉnh đồi, ánh nắng gay gắt của núi đồi soi qua từng ngọn cây kẽ lá thì ba người họ mới dọn lều và đi qua chỗ đêm qua để lấy xe và đến tiệm của Đại. Người mở cửa là Quang, anh ta nhìn thấy My thì nở một nụ cười rất chi là “chào đón” rồi mời họ vào nhà.
Sau bảy bảy bốn chin bước gọi, Đại mới chịu chui ra khỏi chăn và đi xuống nhà. Ba người kia thấy Đại vẫn bình an thì mừng thầm mà Đại lại chỉ nói một câu: “May quá, ba người vẫn còn sống!”
Cạn lời, tất cả cạn lời!