Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quản Lẩu Trên Đồi - 24

Cập nhật lúc: 2024-06-14 09:00:57
Lượt xem: 210

Quốc nhìn Đại, Đại nhìn Quốc. Không đợi Đại cáu mà Quốc tự nói: “Kia chính là cảnh anh ta bị xô xuống dưới, trước đó mấy giây anh ta đã cầm điện thoại và gọi vào số bàn của anh.”

“Vậy chính là cuộc gọi kia là trước khi anh ta chết, và anh ta có số điện thoại của tôi là xin từ chỗ quán lẩu kia?”

Hiếm khi Đại thông minh đột xuất, Quốc gật đầu như bổ củi mà nói: “Đúng như vậy! Bây giờ chúng ta chỉ cần điều tra xem vì sao người kia lại xin số điện thoại của tiệm anh và vì sao lại gọi cho anh nữa thôi.”

Tuy nói thì nói như thế để cả đám có tinh thần nhưng ai cũng biết mọi chuyện chắc chẳng thể dễ dàng được như vậy đâu. Đúng lúc này My gọi tới, cô nói đã nhìn thấy chú Phùng kia đi vào trong quán lẩu từ cửa sau. Quốc và Đại bốn mắt nhìn nhau, Đại hỏi: “Làm gì bây giờ, anh là người trong nghề, liệu anh có nhận ra là chú Phùng kia có vấn đề hay không?”

“Đùa tôi hả, tôi đâu phải thầy bói đâu mà cùng nghề với ông ta. Nhưng nhìn dáng vẻ kia thì tôi không cảm thấy ông ta sẽ là tội phạm đâu. Còn nữa, anh có nhớ ông ta đã nói gì không, ông ta nói mới đi cưa cái chân hai tháng về đấy.”

Đại ồ lên một tiếng như thể phát hiện ra điều gì vĩ đại lắm rồi nói: “Chẳng lẽ ông ta là nạn nhân bị g.i.ế.c không thành nên bây giờ quay lại báo thù?”

“Trí tưởng tượng của anh tốt phết đấy. Tôi tưởng đâu anh nhát gan, xem ra anh cũng nghĩ được mấy cái kinh khủng quá đó.”

Quốc hơi bất ngờ, nói thật anh cũng không nghĩ tới chuyện kia nhưng Đại lại có thể nghĩ đến. Tuy không khả quan cho lắm nhưng dù sao nhiều thông tin vẫn hơn là ít, vì vậy anh nói tiếp: “Chúng ta về nhà tôi đã, xem thế nào rồi tính tiếp.”

“Không đến luôn chỗ quán lẩu xem thử sao, lỡ như lại có án mạng gì xảy ra còn có thể giúp đỡ.”

“Anh nghĩ đơn giản quá đó Đại, nếu như án mạng xảy ra thì chúng ta mới là người vào nồi lẩu đó. Tôi với anh vừa không đấu được với người lại chẳng đấu nổi với ma mà đòi xông pha gì chứ. Nếu như có là vụ án báo thù thật thì cũng chẳng liên quan đến chúng ta, chúng ta chỉ cần ngồi đợi làm việc của mình là được.”

Hai người vừa về tới nhà của Quốc thì Minh cũng vừa về tới, anh ta sốt sắn nói: “Tôi vừa nghe ngóng được cảnh sát tỉnh đang âm thầm điều tra vụ án g.i.ế.c người ở khu vực này. Đúng như dự đoán, cảnh sát khu vực này đã bị mua chuộc rồi, mà thế lực đứng phía sau những vụ án kia không tầm thường chút nào cả nên ngay cả cảnh sát tỉnh cũng phải dè chừng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/quan-lau-tren-doi/24.html.]

Rất rõ ràng chính là vụ án quán lẩu bán thịt người này. Nhưng bọn họ rốt cuộc đã g.i.ế.c bao nhiêu ngươi mới có thể phục vụ khách hàng tấp nập hằng đêm như vậy. Không nghi ngờ gì, nhà ngoại cảm mất tích kia có lẽ đã sớm vào nồi lẩu nằm rồi. Bọn họ cũng nghi ngờ hai vợ chồng mất tích mà họ đang tìm kiếm có lẽ cũng đã bị ăn không còn mảnh xương nào cũng nên. Nghĩ đến đây thì Quốc và Minh thở dài thườn thượt, nếu như không mang được hài cốt gì về đến lúc cầm tiền cũng thấy ái náy.

“Này, hai người không nghĩ là những khách hàng kia vốn không phải là con người hay không?”

Đại đột ngột lên tiếng làm hai người kia cũng ngỡ ngàng, Quốc nói: “Anh học cũng nhanh thật đó, anh có nghĩ đến việc đi học công việc giống tôi hay không?”

“Tôi không dám đâu, tôi sợ ma lắm. Nhưng mà tôi chỉ nghĩ là buổi tối làm gì có nhiều thực khách đến ăn như vậy. Càng đừng nói đến việc chẳng lẽ không ai biết được thịt đó tanh tưởi như thế nào khi ăn sao?”

Quốc bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, rõ ràng quán lẩu kia đã được xác định là thịt người nhưng anh lại chẳng cảm thấy được linh hồn người c.h.ế.t nào cả. Vậy lẽ nào giống như suy đoán ban đầu của anh, nơi đó bởi vì có quá nhiều ma quỷ nên là anh mới không cảm nhận nổi. Nhưng vì suy nghĩ đó quá táo bạo và tàn khốc nên anh mới bác bỏ ngay từ đầu, bây giờ xem ra vẫn phải dùng đến nó rồi.

“My đâu?”

Minh đột nhiên hỏi, Quốc nói: “Con bé đang rình ở bên kia.”

“Anh định để em gái mình bị nhúng vào nồi lẩu hay sao mà lại sai nó sang bên kia vậy?”

Minh lo lắng nói, Quốc cười: “Tôi chỉ lo nó nhúng lẩu người khác thôi.”

Quả nhiên là chỉ anh hiểu em, My bây giờ đang trốn ở một góc bên quán lẩu và dọa cho một đứa nhân viên mém chút nữa là sợ đến nỗi nhảy luôn vào nồi lẩu.

 

 

Loading...