Quản Lẩu Trên Đồi - 31
Cập nhật lúc: 2024-06-14 21:49:43
Lượt xem: 175
Sau khi được đánh thức thì Minh rất chi là hoang mang, anh không ngừng rối rít xin lỗi mọi người. Anh nói rằng những gì mà con quỷ giả dạng kia kể lại đúng y như anh đã thu thập được. Nhưng khi anh đang trên đường lên đồi thì lại gặp một cậu bé vừa khóc vừa đi vào trong rừng, vốn không nghĩ quá nhiều, Minh đi theo muốn giúp đỡ cậu bé vì sợ nó bị lạc cha mẹ. Ai ngờ cứ đi, cứ đi một đoạn, dù anh có gọi như thế nào đi chăng nữa thì cậu bé kia vẫn không chịu dừng lại. Mãi đến khi anh định quay trở về thì cậu bé lại dừng lại và thôi khóc, anh còn ngây thơ tưởng rằng cuối cùng khuyên được thằng bé, nhưng ai ngờ khi thằng bé quay đầu lại thì nó lại nở một nụ cười với cái miệng nứt toát. Anh sợ hết cả hồn định quay đầu chạy, nhưng anh vừa quay lại thì thấy trước mặt tối sầm, sau đó anh cứ thế ngất đi cho đến hôm nay được mọi người đánh thức.
Quốc nhìn chú Phùng, ông biết ý nên đã nói: “Ta đoán xem con quỷ này chắc chỉ muốn mạo danh con người và sống giống con người mà thôi chứ không hề có ý gì xấu. Nếu không tại sao nó lại không cố ý g.i.ế.c cậu ta mà còn báo tin mà cậu ta định báo cho các cháu chứ.”
Nếu như suy nghĩ thì cảm thấy lời của chú Phùng cũng đúng, dù sao bây giờ Minh đã an toàn mới là điều quan trọng nhất. Mọi người kéo về nhà Quốc thuê ở trên dồi phục kích, chờ đến tối bắt đầu sang quán lẩu. Chú Phùng đã đi có việc của ông, Minh được My chăm sóc cẩn thận sau vụ suýt c.h.ế.t kia. Đại và Quốc chẳng biết làm gì thì lại đi ra chỗ đoàn người cắm trại kia và rình xem có còn gặp người đàn ông mất tích kia không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/quan-lau-tren-doi/31.html.]
Bọn người đi chung không biết đã dọn đi đâu không thấy tăm hơi, hay có khi bọn họ đã về xuôi rồi cũng nên. Cả hai đều thấy tiếc cho người kia, rõ ràng là tài giỏi như vậy nhưng cuối cùng vẫn không thể đoán được cái c.h.ế.t của chính mình. Đợi mãi, qua cả buổi trưa vẫn không thấy người đàn ông đó xuất hiện, có lẽ anh ta còn vương vấn lại đây là do chưa truyền đạt được tin tức. Bây giờ đã có người nghe được tin tức nên anh ta đã đi rồi cũng nên.
Đang yên đang lành, khi hai người đợi mãi chẳng thấy nên định đi về thì đột nhiên cả hai đều nghe thấy tiếng xào xạc phát ra từ phía dưới. Cả hai tò đầy mình nên đã đi tới và ló đầu xuống xem thử, ai ngờ thứ mà hai người nhìn thấy sau đây đã khiến cho cả hai cả đời này khó mà quên được.
Bên dưới lùm cây kia có một con rắn to tướng đang quấn lấy một con người trên đọt cây và cắn. Nhìn cái tướng cắn kia thì không hỏi cũng biết là đang hút máu, so với cảnh yêu quái hút m.á.u trong phim ảnh thì cũng không khác là mấy. Vốn dĩ cảnh này đã kinh khủng rồi nhưng cảnh sau còn kinh khủng hơn, con rắn kia có vẻ là sau khi đã hút cạn m.á.u người rồi thì nó buông đuôi vứt xác người xuống đất và…từ cái đầu rắn của nó đã biến thành đầu người.
Đây chắc chắn là con rắn tinh mà chú Phùng đã kể rồi, chạy mau không thì mất mạng như chơi. Quốc nắm tay kéo Đại nhưng bị anh kéo ngược lại và chỉ xuống dưới gốc cây. Quốc không ngờ được là mắt Đại lại sáng như vậy, sau khi anh lau mắt kính và nheo mắt mấy bận mới nhìn thấy thứ đang nhúc nhích dưới gốc đây. Đúng là mấy lúc như thế này mới thấy là cận sẽ tốt hơn là mắt sáng, lau mắt kính cho cố vô để khi thấy rõ hình ảnh kia thì hối hận không kịp.