Quản Lẩu Trên Đồi - 32
Cập nhật lúc: 2024-06-14 21:50:02
Lượt xem: 178
Xác người mà lúc nãy bị con rắn cắn trên đọt cây vứt xuống đất bây giờ đang được một người bên dưới dùng cưa cưa hết đầu và tay chân lìa ra, sau đó bỏ vào trong một cái thùng xốp và vác đi. Nhìn như thế này thì người ta chắc chắn sẽ nghĩ là nhân viên đang vác thùng đựng thịt dê bên trong. Nếu như không phải hiện trường cưa xác kia đã để lại bao nhiêu là m.á.u thì ai lại dám nghĩ đến bên trong cái thùng xốp kia chính là con người đâu chứ.
Đại với Quốc lần này đúng là sợ mất mật theo đúng với nghĩa đen, cả hai đành phải bụm miệng cho nhau để không phát ra âm thanh và người tiếp theo vào cái thùng xốp kia chính là hai người. Quốc là nhà ngoại cảm, dù gì anh cũng rất là tự tin không sợ gì cả nhưng khi anh thấy con rắn mà biến thành đầu người như thế này thì anh mới thật sự biết sợ. Cả hai thật vất vả để đi về nhà, đi chậm thì sợ con rắn kia nó bò lên, mà đi nhanh thì cũng sợ gây ra tiếng động thu hút đến con rắn, thật là khó xử quá mà.
Khi Đại và Quốc về đến nhà thì chú Phùng cũng vừa về đến, ông thấy hai người mặt cắt không còn một giọt m.á.u nào thì lo lắng hỏi: “Sao hai đứa mặt mày trông như vừa gặp quỷ thế hả?”
“Bọn cháu đúng thật là gặp quỷ, quỷ rắn hút m.á.u sau đó biến thành nửa thân người.”
Quốc vừa dụi mắt vừa nói, chú Phùng thay đổi sắc mặt hỏi: “Hai đứa gặp nó ở đâu, làm sao mà hai đứa chạy thoát được?”
“Bọn cháu gặp ở chỗ mà nhà ngoại cảm kia mất tích. Bọn cháu tận mắt nhìn thấy con rắn quỷ ấy quấn người hút m.á.u ở trên cây, sau đó ném xác xuống dưới cho một người p.h.â.n x.á.c bỏ vào thùng xốp.”
Quốc nói xong thì lau luôn mồ hôi hột trên trán. My nãy giờ im lặng bên kia đã xen miệng vào, cô nói: “Vậy bây giờ có phải là chúng ta đã biết được mực tiêu mà con rắn tinh kia chiếm quán lẩu của chú Phùng rồi hay không. Bởi vì nó cần hút m.á.u người để có thể biến thành nửa thân người, nhưng số lượng xác c.h.ế.t quá nhiều không biết phải làm thế nào nên đã chiếm quán lẩu ấy để tiêu hủy xác người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/quan-lau-tren-doi/32.html.]
Chú Phùng quay sang nhìn My, ông gật đầu nói: “Chắc có lẽ cháu nghĩ đúng rồi đó.”
“Nhưng bây giờ chúng ta đối phó với con rắn tinh như thế nào đây. Nó hung hăng như vậy, làm gì có ai trong chúng ta là đối thủ của nó cơ chứ?”
Đại đến giờ vẫn còn hãi, anh vừa nói vừa nhìn xung quanh xem con rắn tinh kia có bò đến cửa nhà tìm anh hay không. My đi đến cạnh Đại, cô nói: “Hay là anh đi tìm ma nữ kia đi, xem cô ấy có kế sách gì hay hay không?”
My chỉ muốn trêu Đại, nhưng anh đột nhiên sừng cồ nói: “Này My ơi, em đừng có làm khó anh có được không. Anh không muốn dính dáng gì tới mấy con ma kia đâu mà.”
Chỉ muốn làm dịu bầu không khí căng thẳng nhưng Đại làm không khí càng căng thẳng hơn. My chán không muốn nói, cô quay sang hỏi chú Phùng: “Chú này, khi chú giao tiếp với ma nữ kia thì cô ấy có nói thêm gì nữa không. Liệu cô ấy có biết cách nào để đối phó với rắn tinh kia, hay điểm yếu gì của nó không?”
“Nói thì không có, nhưng ta nghĩ tối nay chúng ta sẽ biết được thôi.”
Cả đám lại nghe lời chú Phùng mà chờ đợi đến tối để được đi “ăn lẩu thịt dê”. Lần này chú Phùng còn kéo cả ma nữ kia đi cùng. Quả nhiên khi trời vừa sẩm tối, quán lẩu vừa mở cửa thì đã có rất nhiều “khách” tấp nập kéo đến. May nhờ có ma nữ kia chỉ điểm nên bọn họ mới biết tới chiêu rình xem những vì khách kia đi từ đâu đến.
Khách trên đồi thì ít mà khách trong rừng ra thì nhiều. Bọn chúng không khác gì con người, chỉ có điều là đi từ trong rừng sâu kia ra. Nếu như bình thường chắc là không ai phân biệt được, chỉ có chú Phùng là thổ địa ở đây, ông đương nhiên biết là làm gì có con người nào lại sống trong rừng sâu hun hút kia chứ.