Quản Lẩu Trên Đồi - 4
Cập nhật lúc: 2024-06-13 21:40:32
Lượt xem: 226
vậy mới nói, chẳng thà không hỏi thầy bà thì thôi, hỏi rồi thì cho dù người ta trả lời như thế nào thì cũng là người nói vô tình người nghe có ý, khổ thêm, lo thêm chứ được ích lợi gì. Không biết có phải do suy nghĩ quá nhiều hay không, đêm ấy Đại lại nằm mơ thấy ma nữ mặt nát kia…
Vậy là sáng hôm sau lại xuất hiện thêm một cây bồ đề cảnh, hai cây đặt hai bên trấn nhà luôn!
Tối hôm sau, quán lẩu kia vẫn gọi đặt gas, Đại lại xung phong tự chở. Lần này vẫn là không được vào bếp lắp, nhưng Đại lại gặp Quốc đang ngồi trong quán lẩu. Anh sà vào ngồi cùng rồi hỏi: “Tôi tưởng anh đốt gạo ở nhà ăn cơm, ai ngờ anh cũng đi ăn quán à?”
“Nghe nói quán này nổi tiếng lắm, không ăn thử uống phí. Đến rồi thì ở lại uống với tôi vài lon cho vui.”
Quốc lau chén đưa qua cho Đại, Đại không chối từ, nhưng anh nói: “Uống thì uống nhưng thịt tôi không ăn đâu.”
“Sao vậy, anh ăn chay à?”
“Không phải, chỉ là đợt trước tôi ăn thử rồi. Nhưng mà thịt ở đây tanh lắm, tôi không ăn được.”
Quốc nhìn Đại với vẻ mặt khó tin, anh vừa mở nắp lon bia vừa nói: “Không phải chứ, chẳng lẽ khẩu vị của anh không ổn à. Chứ quán này đông tới như vậy, đâu thể nào tất cả những người ở đây khẩu vị đều không ổn.”
“Chắc vậy…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/quan-lau-tren-doi/4.html.]
Đại còn chưa nói hết câu thì Quốc đã nhổ miếng thịt ra ngoài. Đại không ngờ nhanh như vậy mà Quốc đã đớp miếng thịt vào miệng một cách vội vàng để rồi…nhả ra còn vội vàng hơn.
“Sao vậy, nóng quá à?”
Đại nghi nghi rồi nhưng vẫn giả bộ hỏi, vẻ mặt Quốc còn khó coi hơn mặt Đại lúc ăn thịt ở đây, anh ta nói: “Thịt tanh lắm, đây chẳng giống thịt dê chút nào.”
Giọng Quốc hơi lớn, thu hút ánh nhìn của thực khách ở đây, Đại vội vàng bảo anh ta nhỏ tiếng rồi nói: “Anh mà nói to lát nữa bị đánh hội đồng ráng chịu đấy, tôi không chịu đâu.”
Cơ mặt Quốc nhăn nhúm, anh ta vừa lấy khan lau miệng vừa ra sức uống mấy hớp bia lớn mới tạm ổn lại. Thậm chí mũi anh ta còn thính tới nỗi giờ ngửi thấy mùi lẩu bốc lên thì buồn nôn luôn nên vội vã thanh toán rồi kéo Đại ra ngoài. Đi ra một đoạn xa, Quốc mới dừng xe lại rồi hỏi: “Hôm trước anh ăn, có ngửi ra mùi thịt gì không?”
“Tôi không biết, tôi chỉ biết ăn thôi. Không ăn được thì nhổ ra chứ đâu biết đó là thị gì. Mà này, có khi nào bọn họ làm dê hay thịt con gì c.h.ế.t sình không, nên mùi mới như thế?”
Quốc lắc lắc đầu, anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Rõ ràng tôi không cảm nhận được gì…lẽ nào là do nhiều người quá nên lấn át hết sao.”
Hai người chia tay đường ai nấy về nhưng vẫn giữ số điện thoại, đến sáng hôm sau trời mới tờ mờ sáng, Đại còn đang ngáy ngủ thì Quốc gọi giật ngược, anh ta nói đêm qua vừa có một nhóm du khách lên núi dựng lều ở qua đêm nhưng không may nữa đêm có một thanh niên bị trượt chân ngã xuống đồi mất tích rồi.
Đại còn đang ngáy ngủ, anh bực bội nói: “Thì sao, liên quan gì đến tôi đâu chứ?”
“Không liên quan thì tôi gọi anh làm gì, vấn đề là bạn bè anh ta tìm thấy điện thoại anh ta trong lều. Sau khi kiểm tra thì biết anh ta có gọi một cuộc trước khi ra ngoài, mà cuộc gọi ấy là gọi vào số điện thoại của cửa tiệm anh.”