Quế tiên - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-09-20 21:02:50
Lượt xem: 82
1.
“Anh muốn ly hôn?” Viên nghệ ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn bản thỏa thuận ly hôn trước mặt, vẻ mặt trầm tư, không biết cô đang suy nghĩ gì.
“Anh cũng không muốn như thế này, nhưng Vân Nguyệt đã sinh cho anh hai đứa con, nhiều năm như vậy, anh không thể phụ lòng cô ấy. Anh còn phải lo cho hai đứa nhỏ, lo cho gia đình, sau này nhất định còn phải chi tiêu rất nhiều khoản, em chỉ có một người, nên tiền tiết kiệm và căn nhà này……”
Gã ta vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt, Viên Nghệ ngẩng đầu nhìn người chồng từng nói yêu cô, hứa đối tốt với cô cả đời. Hiện tại hắn ta vì kẻ thứ ba kia, ngồi ép cô kí vào thỏa thuận ly hôn trước mặt. Kết hôn cùng nhau được năm năm, con cái không có, nghe nói người phụ nữ Vân Nguyệt kia sinh cho hắn một đứa con bốn tuổi, một đứa hai tuổi.
Viên Nghệ che mặt không nhịn được mà cười lên, sau đó bỗng nhiên cô đứng dậy, điên cuồng lấy d.a.o gọt hoa quả trên bàn đ.âm thẳng vào n.g.ự.c người đàn ông đối diện, trong lúc hắn bàng hoàng chưa biết chuyện gì đang xảy ra, Viên Nghệ dùng giọng điệu giễu cợt nói: “Không phải lúc trước anh nói sau này nếu phụ tôi thì anh ch.ết không được tử tế sao? Vậy bây giờ anh đi ch.ết đi.”
Viên Nghệ ngơ ngác nhìn người đàn ông đã không còn hơi thở ngã vào trên sô pha, sau đó nhìn lại bàn hai tay đầy m.áu của mình, Viên nghệ bỗng nhiên ngồi xổm xuống, bật khóc nức nở.
Nếu tất cả có thể trở lại thời điểm trước khi mọi thứ bắt đầu thì tốt biết mấy.
Trở lại lúc cô chưa bị cái gọi là tình yêu làm cho mù quáng , vì muốn cùng người đàn ông kh.ốn n.ạn này chịu khổ mà cãi lời bố mẹ; nếu có thể trở lại thời niên thiếu mỉm cười chứa đầy dương quang, thật là tốt biết bao. Nhưng cô biết rất rõ, không có khả năng quay lại nữa rồi , hiện tại cô đã chẳng còn gì nữa. Viên Nghệ bước ra ngoài, leo lên cầu thang, cho đến khi mở được cánh cửa thoát hiểm trên đỉnh tòa nhà.
Họ sống trong một tòa nhà cũ kĩ có sáu tầng, tầng cao nhất trước nay đều không khóa, cô còn từng cùng gã kia ở chỗ này ngắm sao cơ đấy, nhưng hôm nay, cô sẽ ở chỗ này nhảy xuống, chấm dứt cuộc đời buồn cười này.
Mở cánh cửa gỗ ọp ẹp kẽo kẹt, Viên Nghệ bỗng nhiên ngửi thấy mùi hoa quế quen thuộc trong cơn gió đêm hè đang thổi xào xạc nơi mái nhà.
Sau đó cô nhìn thấy, một người đàn ông ngồi trên lan can rỉ sét ngẩng đầu nhìn mặt trăng. Người đàn ông kia cùng mọi thứ xung quanh tựa hồ không hề ăn nhập vào nhau xíu nào, anh ta mặc một bộ quần áo cổ trang màu vàng nhạt, mái tóc dài màu trắng xám đến thắt lưng được buộc bằng một chiếc dây cột tóc đã sờn cũ có màu đỏ, khuôn mặt thanh tú, hiền hòa.
“Em muốn ch.ết à?” Anh liếc nhìn cô rồi đột nhiên hỏi, giọng nói tao nhã như hương hoa quế thoang thoảng trong không khí vậy. Trong mắt anh ta cất chứa sự dịu dàng, cho nên dù hỏi đột ngột như vậy, cũng hoàn toàn không làm người khác cảm thấy phản cảm.
Viên Nghệ cũng không quan tâm anh ta là người hay quỷ, cô lặng lẽ bước đến đứng trên lan can, mặc cho gió nhẹ thổi tung tóc cùng váy ngủ. “Tôi không muốn ch.ết, nhưng bây giờ tôi không biết mình nên sống vì cái gì nữa rồi.”
Váy ngủ của cô còn dính v.ết m.áu, m.á.u trong lòng bàn tay cũng đã khô lại. “Nếu có thể bắt đầu lại một lần nữa, thật tốt biết mấy.” Cô nhẹ giọng nói, nở một nụ cười rồi nhảy xuống.
Nhưng đột nhiên, cổ tay của cô bị người ta nắm lấy. Lòng bàn tay mát lạnh, mùi hương hoa quế nồng đậm ập tới. Viên Nghệ lơ lững giữa không trung, người đàn ông kỳ quái đang ngồi ở lan can nắm chặt cánh tay của cô nhìn xuống , thật nghiêm túc nhìn cô. Nghiêm túc đến mức Viên Nghệ cho rằng anh ta có mối quan hệ sâu sắc nào đó với cô.
“Bắt đầu lại một lần nữa, chính là nguyện vọng của em sao?” Nhìn trong chốc lát, anh ta hỏi.
“Đúng vậy.” Viên Nghệ gật đầu, giống như bị thôi miên vậy.
“Được.” Người đàn ông nói, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, ôn hòa như cũ. Sau đó anh ta cúi người về phía trước, cùng Viên Nghệ ngã xuống, hơn nữa dang tay nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Viên Nghệ ngửi thấy trên người anh ta có hương thơm lạnh lẽo quen thuộc, tóc cùng ống tay áo bay lên cũng làm cô có cảm giác quen thuộc không thể giải thích được, nhưng cô lại không nhớ nổi mình đã gặp anh ta ở đâu.
Tầng sáu không cao, không bao lâu sẽ rơi xuống đất, nhưng Viên Nghệ cảm thấy mình bị người đàn ông này ôm, không ngừng rơi xuống, giống như rơi xuống một nơi rất sâu, rất sâu.
Cô tưởng rằng mình sẽ ngã ch.ết, nhưng không, gió gào thét bên tai bỗng nhiên dừng lại, người đàn ông tràn đầy hương hoa quế đang ôm cô cũng tự dưng biến mất, sau đó cả thế giới dường như đều dừng lại.
Bóng tối đột ngột ập đến, Viên Nghệ đứng một mình ở nơi xa lạ. Người đàn ông kia không biết đã đi nơi nào, xung quanh an tĩnh đến mức đáng sợ.
Trong sự im lặng kéo dài , phía trước bắt đầu lộ ra ánh sáng nhạt, sau đó ánh sáng càng ngày càng chói mắt. Viên Nghệ đưa tay che mắt, lúc cô hạ bàn tay che mắt xuống liền thấy ngôi nhã cũ nơi cô từng ở khi còn nhỏ, còn thấy được chính mình lúc còn bé.
Cô tựa như người ngoài cuộc đứng ở một bên nhìn.
Khi còn nhỏ, bé Viên Nghệ ngồi dưới cây quế thơm ngát trong sân cũ, lấy một cái ghế ngồi đó làm bài tập, hai b.í.m tóc nhỏ xinh xinh được buộc phía sau bằng sợi dây màu đỏ.
2.
Cô bước tới, đứng trước mặt bé Viên Nghệ, nhưng bé Viên Nghệ dường như không thấy được cô, vẫn hí hoáy viết bài tập. Cô nhìn cô bé nghiêm túc dùng bút pháp non nớt ngây ngô tô từng ô vuông, viết những kí tự đơn giản nhất như: lớn , nhỏ, trái, phải, ... Sau đó Viên Nghệ lại ngẩng đầu nhìn về phía cây hoa quế thơm ngát bên cạnh.
Cây hoa quế thơm ngào ngạt này đã có từ thời ông nội cô còn nhỏ xíu, cũng không biết nó đã được trồng bao nhiêu năm. Đây là một cây bạc quế, Viên Nghệ nhớ rõ trước kia từng có người ra giá cao đòi mua cây hoa quế này, nhưng ông nội của Viên Nghệ không chịu bán, ông nói cây quế này sẽ phù hộ Viên gia.
Mỗi khi hoa quế nở rộ, cả sân sẽ tràn ngập hương thơm ngọt ngào, sau này nhà bọn họ chuyển lên thành phố sống…… Hiện giờ cây quế này, vẫn còn ở trong viện cũ , lặng lẽ sinh trưởng, nở hoa.
Viên Nghệ nhìn chăm chú vào cây quế này, không biết vì sao bỗng nhiên nhớ tới người đàn ông kì lạ vừa rồi. Hiện tại cô không ngã ch.ết dưới lầu mà lại nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định là vì người đàn ông đó , nhưng trên đời này thực sự có thần tiên hay sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/que-tien/chuong-1.html.]
Viên Nghệ liền như vậy đứng ở một bên nhìn, nhìn bé Viên nghệ viết xong bài tập về nhà, chào đón bố đi làm về. Đã rất lâu rồi cô không gặp bố mẹ trẻ như vậy trong kí ức, ông nội đã qua đời từ lâu đều xuất hiện ở trước mắt, cho dù mọi người không thể nhìn thấy cô, Viên Nghệ cũng không khỏi rơi nước mắt, nghẹn ngào khóc không thành tiếng.
Cô hối hận mà luyến tiếc khi nhìn những điều này, không muốn bỏ lỡ dù chỉ một giây. Đúng vậy, mọi người đều thế. Chỉ khi nào đánh mất, bạn mới hiểu được những thứ mà bạn cho là tầm thường lại quý giá đến thế nào. Mỗi người đều hiểu đạo lý này, nhưng chỉ có trải qua mới học được một bài học về nó.
Giống như du hồn đi theo phía sau bé Viên Nghệ , Viên nghệ nhìn thấy được việc chưa từng có trong trí nhớ của cô.
Bé Viên nghệ mất hai chiếc răng cửa hàm dưới, mẹ bé bảo bé ném răng lên mái nhà, cô bé lại đem hai cái răng chôn ở dưới gốc cây hoa quế già trong sân. Có lẽ răng cũng sẽ nảy mầm, năm sau sẽ lớn lên thành một cái cây có rất nhiều hàm răng, bé Viên Nghệ nghĩ như vậy, dùng chân dẫm dẫm lên cái hố đất mới chôn hai chiếc răng.
“Này, anh trai ơi, sao anh lại ngồi trên cây hoa quế thế? Mẹ em nói không được leo cây đâu , sẽ ngã đau lắm đấy!.” Bé Viên nghệ chôn xong hai chiếc răng đứng lên, tùy ý ngẩng đầu hỏi.
“Cô bé thấy được anh hả?” người con trai ngồi ở cành cây quế nghe được dưới tàng cây truyền đến thanh âm, nhìn xuống, bắt gặp đồi mắt long lanh đen láy của cô bé, kinh ngạc khẽ hỏi.
“Em thấy được mà.”
“Người phàm bình thường không thể thấy được anh.”
Bé Viên nghệ bĩu môi, lông mày nho nhỏ nhăn lại giống như sâu bướm, “Nhưng mà em nhìn thấy, người bình thường không thể thấy được anh, chẳng lẽ anh không phải là người sao?”
“Không phải, anh là tiên.”
Bé Viên nghệ mở to hai mắt, chợt hoan hô một tiếng nói: “Anh là thần tiên? Chời ơi, em muốn nói cho bố mẹ, ông nội, bạn hàng xóm Nha Nha, em nhìn thấy tiên rồi!”
Người con trai ngồi ở cành cây cao, tao nhã như là một bức hoạ cổ xưa mỹ lệ, nhìn cô bé kích động dưới gốc cây, khuôn mặt thanh tú mang theo nụ cười dịu dàng, lắc đầu nói: “Bọn họ sẽ không tin bé đâu, bởi vì bọn họ không thể nhìn thấy anh.”
Bé Viên Nghệ bỗng nhiên nghiêng đầu, lớn tiếng nói: “Em quyết định không nói cho mọi người nghe nữa!”
“Ồ? Sao thế?” Người con trai có chút tò mò , dịu dàng hỏi.
“Bởi vì anh trai rất là đẹp, là người đẹp nhất mà em gặp được, sau này lớn lên em muốn cưới anh làm cô dâu, chỉ có em được nhìn thôi, không cho người khác xem đâu!” Bé Viên Nghệ đanh thép nói.
Người con trai chớp chớp mắt, mái tóc đen xõa sau lưng bay cong cong trong gió, như bóng cây quế đong đưa dưới ánh trăng bạc, đẹp như tranh vậy. Anh ta dường như nghiêm túc suy nghĩ một chút , sau đó nghiêm trọng từ chối cô bé,
“Điều này không được đâu, bởi vì hai chúng ta tiên phàm khác biệt, không thể ở mãi mãi bên nhau. Hơn nữa, bé là con gái, phải là gả, không phải cưới.”
“Vậy tại sao tên béo nhà bên lại cưới được cô dâu chứ?” Bé Viên Nghệ nghĩ, chẳng phải thím Thẩm cách vách ngày nào cũng nói chờ thằng nhóc béo đó lớn lên sẽ cưới cho hắn một cô dâu thật đẹp sao?
“Bởi vì nhóc béo đó là con trai.” Đối với câu hỏi ngô nghê trẻ con của cô bé, người con trai vẫn trả lời rất nghiêm túc và chân thành.
“Không chịu đou, không chịu đouuuuu, em mặc kệ, mặc kệ, anh đẹp như thế, em muốn cưới anh!” Bé Viên Nghệ không chỉ nhíu mày như sâu lông, mà còn mếu mặt, bắt đầu mè nheo.
“Không được.” Người con trai vẫn ôn tồn đáp lại cô bé.
Thấy nhõng nhẽo cũng không có tác dụng gì, bé Viên nghệ chớp chớp mắt lại nói: “Vậy thì em mời anh ăn bánh hoa quế nha, ông nội cho em đó, rất ngon, anh ăn xong thì sau này gả cho em nhé!”
“Anh không ăn được thức ăn của người phàm.” Người con trai ngồi ngay ngắn trên cành cây, vạt áo và tay áo thật dài đong đưa phiêu đãng trong không khí , đôi tay đặt trên đầu gối, rũ mắt , nhẹ nhàng chậm rãi đáp lại bé Viên Nghệ từng câu một.
“Anh không thể ăn bánh hoa quế sao? Bánh hoa quế ngon lắm, anh thật là đáng thương.”Bé Viên Nghệ nói, ánh mắt tràn đầy thương cảm.
“Cảm ơn bé, tuy rằng anh không thể ăn, nhưng rất cảm ơn ý tốt của em.” Người con trai nghiêm túc tỏ lòng biết ơn, ánh mắt dịu dàng không hề có pha lẫn một tia đùa giỡn nào.
“Vậy sau này em muốn cùng chơi với anh!” Bé Viên Nghệ lại cười toe toét, chạy đến thân cây đòi nhảy lên kéo người ta, “Anh xuống dưới đi, xuống dưới này chơi cùng em được không?”.
……
Viên Nghệ đứng một bên nhìn mọi chuyện đang diễn ra trước mắt, nhìn bé Viên Nghệ cùng người con trai kia gặp được nhau, Viên Nghệ bỗng cảm thấy có cảm giác kì quái, cũng có chút bối rối.
Cô không hề nhớ được đoạn kí ức này,trong trí nhớ của cô khi còn bé không hề tồn tại người con trai này.Người này nói mình là tiên, cùng với người đàn ông mà cô gặp được lúc cô muốn nhảy lầu t.ự s.át, là cùng một người. Chỉ khác một điều, tóc anh ta từ đen đã biến trắng xóa mà thôi.