Quế tiên - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-09-20 21:03:53
Lượt xem: 36
5.
“Chẩm Nguyệt không thể đi cùng với em vào thành phố, phải làm sao đây?” bé Viên Nghệ ngồi dưới gốc hoa quế , ôm gối âm thầm rơi nước mắt. Gia đình cô bé sắp chuyển nhà vào thành phố sống, ở đó cái gì cũng có, chỉ là không có Chẩm Nguyệt đi cùng. Dù cho còn chưa xác định được tình cảm của mình đối với Chẩm Nguyệt, nhưng cô bé vẫn không muốn rời xa người con trai này.
Chẩm Nguyệt không biết phải an ủi cô bé thế nào, thấy bé Viên Nghệ buồn bã ngồi co ro bên gốc cây quế, nhẹ thở dài, đứng dậy ôm lấy cô bé, “ Sau này nếu nhớ anh, thỉnh thoảng về thăm anh nhé!”
Bé Viên Nghệ không chạm vào được Chẩm Nguyệt, nhưng dường như cô bé vẫn cảm nhận được vòng tay của anh, có chút tham luyến dựa vào nơi đó không nhúc nhích, thật lâu sau mới nói: “Em sẽ thường xuyên quay lại thăm Quế Quế.”
Tuy nói như vậy, nhưng nhìn cô bé lặng lẽ khóc suốt mấy ngày mấy đêm, Chẩm Nguyệt vẫn không nhẫn tâm. Trước khi bé Viên Nghệ chuyển nhà một ngày, Chẩm Nguyệt cầm một cành quế đưa cho cô bé.
“Em đem cành quế này về thành phố, đặt ở trong phòng, khi nhanh quế này còn tươi, anh có thể ở đó cùng với em.”
“Quế quế ơi, thành phố thật là lớn~” bé Viên Nghệ nhoài người trước cửa sổ nhìn vô số tòa nhà cao tầng được tạo nên từ muôn vàn ánh sáng, đèn đường lấp lánh, sự tấp nập và ồn ã dưới màn đêm biến nơi này trông như một bức tranh sống động, cô bé nói cùng với người con trai mặc y phục màu vàng đang ngồi trên bậu cửa sổ, trên cửa sổ có một cành quế được cắm trong lọ nước thủy tinh, vài nhụy hoa vàng nhạt còn đang nở.
“Ngủ ngon nha Quế Quế.” Bé Viên Nghệ rúc vào trong ổ chăn, nhìn Chẩm Nguyệt ngồi bên cửa sổ, sườn mặt phủ một tầng ánh trăng mờ ảo, vạt áo phiêu dật vương trên bệ cửa sổ, vô cùng thỏa mãn mà nhắm mắt lại.
“Hy vọng em có một giấc mơ thật đẹp.” Chẩm Nguyệt nhẹ giọng thì thầm với thiếu nữ đang ngủ, sau đó nhanh chóng đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Mấy ngày sau, cành hoa quế khô héo, Chẩm Nguyệt đến lúc phải quay trở về. Lần này, bé Viên Nghệ không ép buộc anh ấy phải ở lại, chỉ là một mạch đạp xe đạp từ thành phố về nhà cũ, cho đến khi nhìn thấy Chẩm Nguyệt như cũ ngồi ở dưới gốc cây quế , lúc này mới nhẹ nhõm mỉm cười. “ Sau này em sẽ thường xuyên về thăm Quế Quế!”
Cô bé nói được làm được, chỉ cần có thời gian sẽ cưỡi xe đạp trở về quê ngay, có khi ở gốc cây ngồi cả một buổi chiều hoặc là ngủ lại một đêm ở nhà cũ, nghỉ đông và nghỉ hè thì khỏi phải nói, cô bé đều về quê để trải qua hết kì nghỉ, ai gọi cũng không chịu trở về thành phố.
Gặp nhau thì ít, ly biệt lại nhiều, điều này cũng không thể xóa bỏ được tình cảm dần nảy nở trong lòng cô gái trẻ, ngược lại là theo thời gian trôi qua, càng ngày tình cảm ấy càng thêm rõ ràng, sâu sắc.
“Viên nghệ, mình thích cậu, làm bạn gái mình nhé!” Viên Nghệ ở trường học được một nam sinh tỏ tình, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu trai, Viên Nghệ lại không có phản ứng gì, chỉ lịch sự từ chối cậu ta. Nam sinh buồn bả bỏ đi, bạn bè xung quanh Viên Nghệ đều tiếc nuối mà bảo, “Tiểu Nghệ, người ta thích cậu như vậy, ngày nào cũng chạy sang lớp chúng ta nhìn trộm cậu, tặng quà cho cậu, cậu sao lại không đồng ý với người ta cơ chứ!”
“Muốn cùng một người ở bên nhau, lén nhìn trộm , còn muốn tặng quà cho người ấy, đó là thích sao?” Viên Nghệ ngập ngừng hỏi.
“Đúng vậy, là thích đấy cô gái ơi!”
Rốt cuộc, thiếu nữ Viên Nghệ đã hiểu được tâm tư của mình đối với Chẩm Nguyệt là gì.
Hóa ra mình thích Chẩm Nguyệt, chính là thích Chẩm Nguyệt. Viên Nghệ chợt hiểu ra, lúc cô hiểu được điều này cũng là lúc cô nhớ lại việc Chẩm Nguyệt đã từ chối làm cô dâu của cô rất nhiều lần khi còn bé. Anh ấy nói với cô tiên phàm khác biệt, không thể chung đường.
Các cô bé tuổi này thường thích xem tiểu thuyết ngôn tình, chìm đắm vào các bộ phim truyền hình tình cảm dài tập nội dung đại loại về người quỷ thù đồ, tiên phàm khác biệt,.. vì những câu chuyện như vậy còn cách họ rất xa, nên họ chẳng qua sẽ chỉ là thổn thức, xao động trong chốc lát vì xem xong một vở kịch buồn mà thôi. Nhưng giờ khắc này, Viên Nghệ lại thấu triệt cảm nhận được thế nào là đau lòng, thế nào là tuyệt vọng thực sự.
Cô bé biết mình không thể tùy hứng làm Chẩm Nguyệt khó xử, cho nên lúc hiểu được mình thích Chẩm Nguyệt, Viên Nghệ cũng quyết định chôn chặt tình cảm này nơi đáy lòng, dù thế nào cũng không nói cho anh ấy biết.
Khi đó , cô thích nhẩm hát theo một lời bài hát:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/que-tien/chuong-3.html.]
“Sợ anh biết lại sợ anh không biết. Muốn anh biết lại muốn anh không biết,...”
6.
Viên Nghệ vẫn như vậy , cứ có thời gian rảnh rỗi cô bé lại quay về nhà cũ, ngồi ở dưới gốc cây quế cùng Chẩm Nguyệt kể tất thảy chuyện thú vị mà mình biết được cho anh ấy nghe. Chỉ là đã hiểu rõ lòng mình , nên cô bé không còn vô tư nói “Em muốn cưới Quế Quế làm cô dâu” nữa.
“Quế quế.”
“Hả?”
“Em…… thích một người.”
Viên Nghệ ngồi cạnh Chẩm Nguyệt, trầm mặc một lúc bỗng nhiên nhẹ giọng nói.
Chẩm Nguyệt vừa định đưa tay xoa đầu Viên Nghệ, nghe thấy những lời này, vẻ mặt có chút sửng sốt, cuối cùng thu tay lại đặt trên đầu gối.
Cô bé Viên Nghệ không nhìn thấy, chỉ tự nhủ: “Em thích anh ấy, nhưng là em sẽ không nói cho anh ấy nghe điều này.” Nói xong, cô ngẩng đầu mỉm cười nhìn Chẩm Nguyệt, anh mắt vô tư hồn nhiên không biết từ lúc nào mà giăng kín nỗi buồn.
Chẩm Nguyệt bỗng nhiên cũng không biết phải nói gì. Vì thế Chẩm Nguyệt bèn cầm một bó cành quế làm chúng nở hoa cho cô xem, như cách mà anh dỗ cô khi còn nhỏ.
Viên Nghệ nhìn đôi mắt dịu dàng của anh, cô chợt muốn khóc lớn, lúc này cô ước có thể nắm lấy tay của anh, nhưng đến khi sắp đụng vào lại không thể chạm tới được.
Cô không thể chạm vào vào anh ấy, Viên Nghệ định thần lại, thu tay lại làm bộ xoa xoa mũi, mỉm cười trông thật xấu, nói: “Hoa quế thơm quá.”
Chẩm Nguyệt chú ý đến động tác của cô, bàn tay cầm cành quế run lên, đột nhiên cụp mắt xuống.
Một ngày kia, vào buổi chiều hoàng hôn Viên Nghệ nói lời tạm biệt Chẩm Nguyệt, hẹn gặp lại anh vào lần sau. Nhưng lần sau gặp lại này lại là ở trong bệnh viện. Bởi vì trên đường về nhà Viên Nghệ bị xe ô tô đ.â.m phải, bác sĩ chẩn đoán rằng có lẽ sau này cô bé có thể bị liệt.
Viên Nghệ mang theo nước mắt ngủ trên giường bệnh, nên không thấy Chẩm Nguyệt xuất hiện cạnh mép giường.
“Anh không muốn làm em buồn.” Anh vươn tay vuốt ve đôi mắt đang say ngủ của Viên Nghệ, sờ nhẹ lên trán cô, sau đó im lặng thật lâu, cuối cùng cúi xuống hôn lên má Viên Nghệ.
Vào thời khắc đó, Viên Nghệ ở một bên theo dõi tất cả, cô nhìn thấy rõ ràng mái tóc đen của Chẩm Nguyệt đột nhiên biến thành bạc trắng. Cô cũng thấy thân mình Chẩm Nguyệt có chút lung lay khi rời khỏi đây. Anh ấy không còn ngồi ở dưới gốc cây quế nữa, mà là ngồi trên cành cây cao lúc gặp bé Viên Nghệ lần đầu tiên.
Khi tỉnh lại , cô bé Viên Nghệ hồi phục thật mau và trở về ngôi nhà trong thành phố, cô không hề bị liệt như chẩn đoán, bác sĩ đều nói cô bé này thật may mắn, gặp được kỳ tích như vậy.
Tất cả sự việc sau tai nạn, Viên nghệ đều nhớ rất rõ, bởi vì chúng đều xuất hiện trong trí nhớ của cô. Trong kí ức của cô, thứ duy nhất không hề tồn tại chính là Chẩm Nguyệt.
Viên Nghệ đột nhiên hiểu ra, tạo sao sau vụ tai nạn ô tô năm 16 tuổi, ký ức khi còn nhỏ của cô bỗng trở nên rất mơ hồ, bố mẹ có đôi lần thắc mắc tại sao cô không còn thích trở về thăm nhà cũ nữa, mỗi lần nghe thấy cô đều cảm thấy khó chịu nơi lồng n.g.ự.c nhưng chẳng biết tại sao, đôi khi lại vô cớ nổi giận. trong đoạn thời gian đó cô thường vô cớ rơi nước mắt, cho đến nhiều năm sau này mới dần ổn hơn.
Hóa ra , vì cô đã quên đi mình từng thích một người.