Quý nữ đả thu phong - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:00:28
Lượt xem: 238
Sau vụ náo động ở bữa tiệc Hạnh Hoa lúc ban ngày, về nhà ta lại bị cha đánh.
Trăng lặn sau nhà, ta bắt đầu thấy đói.
Ta cẩn thận nhấm nháp miếng bánh đường của hẻm Tây.
Đang ăn thì Lý Nghiễn Thư, bước vào đầy giận dữ.
Hắn bước khập khiễng, trên mặt và thân mình đầy vết bầm tím.
Có vẻ như sau việc xấu hổ kia, hắn cũng được hưởng gia pháp của phủ Quốc Công rồi.
Vừa thấy ta, hắn liền bóp chặt lấy mặt ta, vừa tức giận vừa đáng thương hỏi: "Lâm Nhạn Bạch! Không phải nàng gọi ta đến thiên viện sao?"
Hắn trừng mắt nhìn ta, giọng run run vì uất hận: "Tại sao nàng lại hãm hại ta với muội muội nàng? Nàng rõ ràng đã... đã..."
"Đã có quan hệ thân mật với ngài?"
Ta bình tĩnh nói nốt câu mà hắn không thể thốt ra.
Những giáo lý bắt thế gia quý nữ phục tùng đã từng ràng buộc ta trước năm mười lăm tuổi.
Nhưng giờ đây, đừng mong áp đặt chúng lên ta nữa.
"Nếu ngài giận ta, cũng có thể nói với mọi người là ta đã làm việc đó."
Tay Lý Nghiễn Thư đặt trên má ta không ngừng run rẩy.
Hắn khản giọng hỏi: "Lâm Nhạn Bạch, nàng có trái tim không?"
"Nàng thì không, nhưng ta có. Ta không thể làm chuyện bôi nhọ hay phản bội người mình yêu!"
Nước mắt lặng lẽ lăn trên gò má của Lý Nghiễn Thư.
Ta như một kẻ vô tâm trong truyện kể, đùa giỡn với trái tim chân thành của Lý Nghiễn Thư, làm tổn thương hắn.
Nhưng chẳng phải hắn cũng từng làm tổn thương ta?
Lần đầu tiên ta gặp Lý Nghiễn Thư không phải ở phủ Quốc Công, mà là năm ta cập kê.
Khi đó, ông ngoại tiếp đãi thế tử Ninh quốc công đang du ngoạn sơn hà.
Ta chỉ dám ẩn mình trong đám đông, lặng lẽ ngắm nhìn vị thế tử thiếu niên phong lưu và hào hoa ấy.
Chiếc áo xuân mỏng tang của hắn, rực rỡ và trong sáng, như một nét vẽ đậm màu trong trái tim ta.
Sau đó, Vạn Yến Tu đã cứu ta ở nơi hoang dã, cùng nhau ăn xin trên đường chạy nạn.
Mưa thu lạnh lẽo.
Toàn thân ta đau đớn, nản lòng thoái chí, bụng đói cồn cào.
Ta dựa vào gốc cây chờ Vạn Yến Tu, cũng chờ đợi cái ch/ết của mình.
Đúng lúc đó, một chiếc xe ngựa xa hoa dừng lại.
Người bước xuống chính là Ninh thế tử - nét mực đậm sắc trong mười lăm năm u ám của đời ta.
Hắn cười: "Ngươi là kẻ ăn xin ở đâu ra thế? Có vẻ sắp c.h.ế.t rồi nhỉ."
Ta nghĩ, ít nhất hắn sẽ thương hại ta, che cho ta một tấm chiếu.
Nhưng hắn chỉ sai người hầu đưa cho ta một chiếc bánh bao.
Ta như thấy thiên thần, yếu ớt đưa tay ra.
Người hầu cười gượng, đưa chiếc bánh bao cho con ch.ó bên mình.
Mắt ta dần tối sầm lại, hơi thở thoi thóp.
Nhưng ta vẫn cố gắng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh nhạt nhưng tuấn tú kia.
Thật đẹp.
Cũng thật xấu xa.
Hắn nói: "Sao ngươi không cầu xin ta?"
Ta há miệng, nhưng không nói nổi một lời.
Lý Nghiễn Thư vô vị ném cho ta một thỏi bạc, sai người hầu ném chiếc bánh bao đi xa, rồi đánh xe rời đi.
Ta sắp c.h.ế.t đói rồi, đưa bạc cho ta có ích gì?
Tại sao ta sống quy củ cả đời, đến lúc c.h.ế.t cũng gặp phải kẻ quá đáng như vậy?
Tại sao một thiếu niên phong độ như hắn lại là kẻ quần là áo lượt?
Tại sao ta nông cạn đến mức, vì sắc đẹp của hắn mà cõi lòng băng giá lại bùng cháy?
Ta dùng hết chút sức lực cuối cùng, lê lết để nhặt chiếc bánh, nhét vào miệng.
Vì vậy, khi gặp lại, ta nghĩ, ngắt bông hoa đẹp đẽ này xuống rồi bỏ đi, sẽ ra sao?
Ta chỉ làm điều mà mỗi một kẻ bạc tình đều làm.
Ta bước tới nhẹ nhàng chạm vào nốt ruồi dưới môi hắn.
"Lý Nghiễn Thư, thực sắc là bản năng của con người."
"Ngài và ta chẳng qua là nam hoan nữ ái, ngoài việc đau lòng một chút, ngài còn mất gì nữa?"
"Chỉ là chút khoái lạc, không có lý nào bắt ta đánh đổi cả đời."
Hắn hoang mang nhìn ta, nước mắt lăn dài, nghẹn ngào: "Nàng có từng yêu ta không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/quy-nu-da-thu-phong/chuong-7.html.]
Ta không đáp.
Hắn đột nhiên bật cười: "Ha ha, Lâm Nhạn Bạch, nàng đã không còn trinh tiết, chẳng lẽ Vạn Yến Tu còn muốn lấy nàng?"
Thật uổng phí một khuôn mặt đẹp, hắn vẫn là kẻ quần là áo lượt lòng dạ hẹp hòi mà thôi.
Trinh tiết có gì to tát?
Năm ta mười lăm tuổi đã không còn, vậy thì sao?
Một đêm trăng tròn, một ngôi miếu đổ nát, vài tên cướp.
Mười lăm năm giáo huấn của thế gia, đã khiến ta sẵn sàng để ch/ết.
Chỉ vì muốn gặp mẹ lần cuối, ta đã dốc hết sức chạy thoát.
Nhưng mẹ chỉ trách mắng ta —
Tại sao lại trở về?
Tại sao không ch/ết?
Chỉ có Lâm Nhược Đình nói với ta: "Nước giếng rất lạnh, cao quý đoan trang như tỷ mà rơi xuống, toàn thân sẽ nhếch nhác và khó coi. Không tốt đâu."
Chỉ có Vạn Yến Tu không chút khinh thường mà cứu ta, còn hứa với mẹ sẽ cưới ta.
Ta bước tới bên cửa sổ, ánh trăng như nước phủ lên người ta một lớp bạc óng ánh.
Rồi ta quay lại, đối diện với ánh mắt của Lý Nghiễn Thư.
Ta cười: "Vạn Yến Tu đương nhiên là bằng lòng lấy ta."
Mặt hắn tái nhợt như tờ giấy.
--
Lâm Nhược Đình bị giam hai ngày.
Thừa lúc đêm khuya, ta cầm đèn, mang theo bánh ngọt đến từ đường.
Trong từ đường, rường cột chạm trổ, đèn đuốc sáng trưng.
Lâm Nhược Đình tựa vào tường, đầu gục xuống, gật gù ngủ gật.
Ta khẽ cười, nàng mở mắt.
Ánh đèn từ hàng trăm ngọn nến trong từ đường chiếu rọi, làm nổi bật dấu tay xanh tím trên khuôn mặt trắng trẻo của nàng ta.
Ta ném gói bánh ngọt bọc giấy dầu xuống trước mặt nàng: "Muội rút củi dưới đáy nồi, liên lụy cả ta bị đánh, có khó chịu không?"
Nàng ta không hề tức giận, nhặt lấy bánh ngọt từ từ ăn, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Nàng ta cười, lúm đồng tiền trên má hiện rõ: "Cảm ơn tỷ tỷ."
"Mặc dù tỷ lúc nào cũng lạnh lùng, châm chọc, nhưng lại chẳng nỡ để muội đói bụng."
Vương di nương vì muốn giữ cho nàng ta có vòng eo thon thả, mỗi ngày chỉ cho ăn một bữa. Chỉ có ta, lấy cớ dạy học, cho nàng ta ăn thêm bữa thứ hai.
Cơ thể yếu ớt, dù có phú quý ngập trời cũng chẳng để làm gì.
Ta hỏi: "Muội có hối hận không? Mới chỉ một ngày, cả kinh thành đều biết muội thiếu đức hạnh, bị vạn người chỉ trích."
Nàng ta cười rạng rỡ với ta: "Không hối hận. Cha bị ép phải đứng trên lưỡi dao, ông ấy luôn tự hào là người nhất mực thanh liêm, chắc chắn sẽ không để em làm thiếp."
Từ nhỏ, Vương di nương luôn thách thức mẹ ta như một người đàn bà chua ngoa, mẹ ta chỉ cần vài câu là có thể chế ngự, phong cảnh vô hạn.
Lâm Nhược Đình thích chạy theo sau ta nói: "Tỷ tỷ! Tỷ là đích nữ, sau này nhất định sẽ làm chủ mẫu nhà quyền quý! Muội ghen tị lắm."
Nàng ta một lòng muốn làm chủ mẫu nhà quyền quý.
Đôi mắt nàng sáng rực, nhìn chằm chằm vào ta, hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ có trách muội không? Sau này, danh tiếng của phủ Thái phó đã mất hết, tỷ chỉ có thể gả thấp..."
Muội muội ngốc, danh tiếng mất đi càng tốt, gả thấp càng tốt.
Ta phủi bụi trên vai nàng: "Nhược Đình, mỗi dịp lễ tết, tỷ theo mọi người chúc muội tìm được lương duyên, xinh đẹp tuyệt trần, nhưng trong lòng tỷ chưa bao giờ nghĩ như vậy."
"Lâm Nhạn Bạch ta chưa từng chúc em có vòng eo thon thả, chưa từng chúc em xinh đẹp hơn người."
"Tỷ chỉ chúc Lâm Nhược Đình sống ích kỷ cho bản thân, sống mạnh mẽ và kiên cường."
"Chúc muội như mọi nam tử khác, bất kể có vẻ vang hay không, đều có thể đạt được điều mình muốn."
Ánh nến lay lắt.
Trong đôi mắt kinh ngạc của nàng ta đã ầng ậc những giọt nước mắt.
Thánh thiện và đẹp đẽ, như nữ thần khóc thương nhân gian.
Trước sức sống mãnh liệt của nàng, nhan sắc cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Khi ta quay người rời đi.
Giọng nói trong trẻo của Lâm Nhược Đình vang lên trong từ đường: "Cảm ơn tỷ đã giúp đỡ."
"Muội nghĩ đi nghĩ lại, Ninh thế tử vừa thấy muội đã nhũn ra, đúng lúc bị mọi người bắt gặp. Những chuyện đó muội đều chưa hề suy xét đến."
Ta nghiêng đầu liếc nhìn.
Đôi mắt của Lâm Nhược Đình sáng rực rỡ nhìn ta: "Chức vụ Chủ sự Công bộ của thế tử Ninh quốc công e là sẽ mất, hy vọng Vạn Yến Tu có thể thế chỗ như mong muốn."
Muội muội đầy tham vọng của ta, luôn có tâm tư nhanh nhạy tinh tường.
"Ta và muội đều cầu gì được nấy."