Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quý nữ đả thu phong - Chương 8 - End

Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:00:59
Lượt xem: 330

Thế tử Ninh quốc công lâm bệnh nặng.

Bệnh đến gấp, bệnh đến gần như mất mạng.

Ta không ngờ rằng, Lý Nghiễn Thư lại là một kẻ ngốc coi tình yêu là trên hết.

Ninh quốc công kinh động danh y khắp kinh thành, cuối cùng phải nhờ đến mấy vị thái y của Thái y viện mới giữ được mạng.

Còn Lâm Nhược Đình thì ngày ngày quỳ trong từ đường, đã ngất đi vài lần vì đói.

Hai người họ đã thành một vụ bê bối khó coi.

Nhưng nhờ bút pháp xuân thu của những văn nhân mà ta nhờ cậy, nó lại trở thành một câu chuyện tình yêu cảm động đến rơi nước mắt và được lan truyền rộng rãi.

Việc này đã đả động cả Hoàng thượng.

Câu chuyện đó được viết quá đỗi xúc động, khiến Hoàng thượng phải thức suốt cả đêm để đọc cho xong.

Sáng hôm sau khi lên triều, cảm động đến mức hạ chỉ tứ hôn.

Cha ta nhất thời ngơ ngác, trong nhà đã chuẩn bị sẵn năm sợi dây thừng để bức tử Lâm Nhược Đình.

Ninh quốc công vốn đã chê bôi nhị tiểu thư nhà Thái phó là một yêu nữ, hại mất nửa cái mạng của đứa con trai độc đinh, sau khi nhận chỉ thì chỉ mang đến mười hòm sính lễ.

Bên trong chỉ có vài chiếc giày cũ.

—————— Cười nhạo nhị tiểu thư nhà Thái phó không biết xấu hổ mà trèo cao phủ Quốc công.

Cha ta, Lâm Thái phó, luôn tự hào là thanh liêm, cao quý, bị sỉ nhục đến mức ngất xỉu tại chỗ.

Cũng vì cô con gái thứ hai phóng túng, hôn sự giữa ta và Đoan vương cũng bị hủy bỏ, mẹ ta cũng bị dòng dõi thế gia khinh bỉ.

Cha ta đã đến tuổi tri thiên mệnh*, ngã bệnh không dậy nổi.

*Tri thiên mệnh: Ngoài 50.

Vạn Yến Tu như ý nguyện được làm chủ sự Công bộ.

Ngay khi nhậm chức, chẳng bao lâu đã được điều đi Lang Gia, Thanh Châu để chủ quản công trình.

Khi chàng đến phủ Thái phó để cầu hôn, mẹ ta mừng đến nỗi suýt thì quỳ xuống cảm ơn.

Bà ấy gần đây ngày đêm không rời chăm sóc cha, lại thêm cái sĩ diện mà bà trân quý suốt đời bị chà đạp, ăn không ngon, ngủ không yên, đã gầy rộc chỉ còn bộ xương.

Còn ta thì mặc bộ đồ cưỡi ngựa màu xanh lam, luyện võ trong sân, tâm trạng vô cùng thoải mái.

Chọn một ngày cuối xuân, đầu hạ oi ả, ta ngồi bên giường cha thêu khăn cho Nhược Đình, nhìn mẹ bận rộn qua lại.

Bà vất vả lắm mới hầu hạ cha uống thuốc, thay quần áo, làm xong đã mệt đến mức thở hổn hển.

Bà nói: "Cuối cùng vẫn là con tri kỷ, nhìn xem Nhược Đình nó còn không dám đến quỳ trước mặt cha con!"

Còn quỳ ư?

Nàng đã quỳ trong từ đường hai mươi ngày, giờ nằm trên giường nghỉ ngơi mười ngày mới có lại chút thịt.

Khuôn mặt nhợt nhạt của mẹ ta hiện lên nụ cười nhẹ nhõm: "Cũng may Vạn Yến Tu chịu cưới con. Nếu không, nếu không con vốn dĩ... sau này chỉ có thể tự t/ử thôi."

Lời của mẹ rơi xuống cùng mũi kim, đầu ngón tay ta ứa ra một giọt m.á.u đỏ tươi.

Người đàn bà độc ác này, nói về chuyện g.i.ế.c con gái nghe thật chính nghĩa.

Bà nhẹ nhàng nói: "Con đừng trách mẹ, mẹ chỉ nhìn vào đường tỷ của mẹ, dì Văn của con, nàng ta sinh con trai thì được gì? Từ chỗ bọn cướp trở về, cũng phải chịu đựng đủ mọi giày vò rồi mới đi."

"Để con sống mà chịu sự khinh bỉ của người đời thì không bằng ch/ết đi cho sạch sẽ."

Dì Văn là mẹ của Vạn Yến Tu.

Vừa nói, bà ấy vừa vuốt đầu ta.

Ba năm qua, đây là lần đầu tiên bà chạm vào ta.

Tay bà ấm áp và dịu dàng bao nhiêu.

Thì lời nói của bà lại sắc bén và giá lạnh nhường ấy.

Ta hỏi: "Vậy là, năm xưa mẹ đẩy dì Văn xuống giếng?"

Tay bà khẽ run lên, trả lời một cách đương nhiên: "Đó là quyết định gia tộc, mẹ chỉ là người hà/nh hình."

Họ gọi việc gi/ết người là hà/nh hình.

Ta cười: "Mẹ, mẹ có biết tại sao Nhược Đình lại gây ra chuyện lớn như vậy không?"

Bà giận dữ mắng: "Nó là đồ mạt hạng! Học nữ đức nữ huấn bao năm mà vẫn thô bỉ như thế!"

Ta cười tươi như hoa, vừa chơi đùa với chiếc khăn thêu, vừa lơ đãng liếc nhìn cha đang mở mắt trên giường.

Ta chậm rãi nói: "Tờ giấy hẹn hò đó là do con đưa cho Lý Nghiễn Thư, xuân dược trong phòng là con bỏ vào, còn nha hoàn đi mách lẻo cũng là do con mua chuộc."

Mắt cha dần mở to.

Trong lòng ta dâng lên cảm giác sảng khoái.

Mẹ không tin lao tới kéo ta, hét lên: "Tại sao? Sao con có thể làm thế với Lâm phủ?!"

Ba năm luyện võ không phải vô ích, ta nhẹ nhàng đẩy người mẹ gầy gò của mình ra.

Ta cười khẩy: "Cha, kỹ nữ mà cha nuôi ở thanh lâu phải chăng đã có thai?"

"Thật tiếc là cha lại nằm liệt giường, kỹ nữ ấy không đòi được tiền liền làm ầm lên trước cổng, hôm nay khắp kinh thành chắc đã biết cả rồi."

Vạn Yến Tu giúp ta tìm được nàng ta, bỏ chút tiền, kỹ nữ ấy liền vác bụng to đến trước cửa chửi mắng.

Người cha nghiêm khắc và cứng nhắc của ta chỉ có thể yếu ớt thở hổn hển, m.á.u liên tục trào ra từ trong miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/quy-nu-da-thu-phong/chuong-8-end.html.]

Mẹ ta tuyệt vọng như trời sập, mặt trắng bệch hỏi cha: "Lão gia, có thật vậy không?"

Cha đã không thể nói, chỉ đau khổ cau mày nhắm mắt, để mặc những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt già nua.

Không rõ là vì phản bội vợ cả, hay vì đau lòng cho thanh danh của chính mình.

Thân hình mẹ ta lảo đảo, nôn ra một ngụm m.á.u đen, gần như ngất xỉu.

Ta nhẹ nhàng đỡ lấy bà, ghé sát tai bà, dịu dàng nói: "Mẹ, nếu năm xưa khi con trở về, mẹ đau lòng ôm con một cái, có lẽ con đã ch/ết cho sạch sẽ rồi."

Trước năm mười lăm tuổi, ta sống theo quy củ, chỉ vì cha mẹ.

Sau mười lăm tuổi, ngày đêm rèn luyện thân thể, tích lũy tiền bạc, chỉ để chuẩn bị cho tương lai tự do.

Làm tượng đất bao nhiêu năm, Lâm Nhạn Bạch ta không cam lòng.

Họ quy huấn ta, mong muốn ta hy sinh cả đời cho danh tiết của họ.

Ta phải để họ nếm trải cảm giác khi tượng đất này bùng lên lửa lớn, thiêu rụi toàn thân là như thế nào.

Ninh Thế tử bệnh tình kéo dài mãi không khỏi, hôn sự đành phải trì hoãn thêm ít lâu. 

Hôn lễ giữa ta và Vạn Yến Tu cũng tiến hành qua loa dưới sự thúc đẩy của nhà họ Tần ở Lang Gia.

Ta ngồi trong chiếc kiệu đỏ giản đơn, theo chàng đến Thanh Châu đốc công.

Trước khi lên đường, Lâm Nhược Đình đưa ta một hộp trang sức, đều là rút ra từ sính lễ của Ninh Quốc công.

Nàng nói: "Tỷ tỷ cao quý đoan trang như vậy, nhất định phải sống thật tốt."

Ta trêu đùa: "Muội có nghĩ lỡ như Ninh Thế tử không thích muội, Trương thị gây khó dễ thì phải làm sao?"

Nàng điềm nhiên đáp, giọng đầy tự tin: "Tỷ tỷ, tương lai muội sẽ là chủ mẫu của phủ Quốc công. Những thứ đó chỉ là thử thách nhỏ mà thôi."

Vương di nương đứng bên cạnh, giọng đầy mỉa mai: "Đại tiểu thư, người nhận lấy đi. Con gái ruột của ta cũng chưa bao giờ đối xử tốt với ta thế đâu."

Ta lặng lẽ nhìn về phía Vương di nương.

Bà lập tức e dè, thu lại nét mặt.

Ta mỉm cười: "Ta biết di nương thuyết phục mẹ để ta và Nhược Đình đến Ninh Quốc công phủ, là vì thấy ta bị mẹ giữ bên cạnh suốt ba năm, thương hại ta."

Bà ấy có chút bối rối: "Cũng do các cô nương đều lớn cả, không thể cứ mãi khóa ở nhà như tượng đất được."

Ta che miệng cười khẽ: "Thật may vì di nương có con mắt tinh đời, chúng ta đi đả thu phong vài chuyến, cũng đều đạt được nguyện vọng."

Sau đó ta cúi đầu, giọng trầm xuống nhắc nhở: "Giờ đây cha mẹ đều không thể dựa vào, nếu có khó khăn gì, thì lấy tranh chữ trong thư phòng của cha, bức nào cũng đều đáng giá ngàn vàng."

"Có tiền mua tiên cũng được, sau này chắc chắn sẽ giúp ích cho muội."

Lâm Nhược Đình hiểu ý, gật đầu, đứng ở cửa tiễn ta lên kiệu.

Chiếc kiệu đơn sơ, lắc lư không ngừng.

Bên hông ta là túi tiền chứa đầy hạt vàng, theo nhịp lắc của kiệu mà nặng nề đung đưa.

Tâm trạng ta cũng xao động và vui vẻ.

Trước cổng thành, Lý Nghiễn Thư đang đứng khoanh tay.

Hắn vẫn cao quý, kiêu ngạo, trong mắt vẫn là vẻ đau khổ của kẻ bị tình phụ.

Hắn chặn kiệu lại, hạ giọng hỏi: "Nàng thật sự thích Vạn Yến Tu ư?"

Ta lãnh đạm nhìn hắn.

"Ta và nàng rốt cuộc là gì?"

Ta lạnh lùng nói: "Ngài có thể coi đó chuyện phong nguyệt thoáng qua."

Lý Nghiễn Thư cười đau khổ: "Nàng có người trong lòng, lại cùng ta... có phải nực cười lắm không?"

Ta cười nhạo hắn: "Ta chỉ học theo nam tử trên thế gian, có bạch nguyệt quang, cũng có giải ngữ hoa."

Hắn sững sờ.

Ta không chút lưu luyến buông rèm kiệu.

Thích sao? Thích là quá nông cạn.

Đối với ta, Vạn Yến Tu là gió mát, là trăng sáng trên trời, là chu sa và châm ngôn ẩn sâu trong tim.

Ta từng hỏi chàng vì sao lại đối xử tốt với ta như vậy.

Chàng lạnh nhạt thậm chí ghét bỏ đáp: "Ta chỉ không muốn nhìn thấy thảm kịch của mẹ ta lặp lại."

Ta biết, chàng thương hại ta, cứu giúp ta, cũng biết, mối thù gi/ết mẹ ngăn cách giữa chúng ta.

Vậy ta cần gì phải hỏi đến chuyện tình yêu nữa?

Sau này khi ta đã tự lập, sẽ hòa ly với chàng.

Giữ chàng vĩnh viễn treo trên trời cao, giấu chàng thật sâu trong tim.

Núi xanh mơn mởn, nước biếc nồng nàn.

Chiếc kiệu cứ thế lặng lẽ rời khỏi Thượng Kinh.

Ta, Lâm Nhạn Bạch, cuối cùng cũng rời khỏi vũng bùn chốn kinh thành này.

Thật tốt.

Ta nhớ đám cướp kia từng xuất hiện ở Lang Gia, Thanh Châu. Thật tốt.

Sau này nợ m.á.u trả bằng máu, chắc chắn sẽ không còn gì nuối tiếc nữa.

(Hết)

Loading...