Quỷ Trong Rừng - Đừng Mở Cửa Lúc Nửa Đêm - 8
Cập nhật lúc: 2024-06-30 11:45:52
Lượt xem: 407
Hải mù mờ chẳng hiểu gì, anh chỉ ngầm hiểu nó ở trong lời của mọi người chắc chắn là kẻ đã bắt cóc con trai anh. Nhìn qua vẻ mặt hốc hác và biểu cảm khi nói về nó của người phụ nữ kia thì chắc chắn cô ấy đã gặp chuyện gì với nó rồi.
Ông Bình nhìn lên trời một lát rồi nói: “Mọi người giải tán đi, tôi phải xem bà nhà như nào một lát. Hương nè, lát nửa thấy nắng lên cao và gai gắt thì hãy đến nhà tìm ông nhé. Nhớ chuẩn bị đầy đủ trước khi chúng ta xuất phát.”
Hải cứ mãi nhìn theo bóng lưng cô độc của người phụ nữ tên Hương kia cho đến khi ông Bình quay đầu gọi: “Này Hải, cháu không đi theo ông à. Về cùng ông, bà lão ở nhà sẽ làm cho chúng ta bữa cơm lót dạ trước khi lên đường.”
Hải vâng dạ rồi lẻo đẻo theo sau lưng ông Bình. Anh nhìn bóng lưng đã còng của ông, dáng vẻ khi bước đi rất là vất vả chậm chạp, không hề giống với đêm qua ông đấu với ma quỷ chút nào cả. Thầm nghĩ nếu như với cái tướng đi này mà vào sâu tới trogn rừng đi sẽ đi mất bao nhiêu lâu chứ…
Đi hết con đường lớn, qua nửa con đường nhỏ đầy cỏ dại là tới ngôi nhà gỗ hai tầng của vợ chồng ông Bình ở. Nhìn ngôi nhà này rất khác so với những ngôi nhà ở đây, ngoài kiến trúc độc đáo thì không hiểu sao Hải lại sinh ra một cảm giác hơi rung mình khi nhìn thấy nó. Cũng may là vừa bước chân vào nhà đã thấy vô cùng ấm ấp, trong nhà bà lão chủ yếu dùng nến nên rất ấm.
Nhìn thấy hai người đi vào, bà lão ở bên trong bếp nói vọng ra: “Hai người mau rửa tay rồi qua đây ăn cơm. Hôm nay tôi bẫy được một con gà rừng ngon lắm, đang hầm với thuốc cho hai người bồi bổ nè.”
Bà lão rất hiếu khách, điệu bộ nói chuyện cũng rất thoải mái, nếu ai không biết còn tưởng Hải là con cháu trong nhà. Hải nghe giọng nói của bà thì rất ấn tượng, bởi vì rõ ràng là giọng nói đó là giao dịch với anh qua điện thoại kia mà. Dù rằng ông Bình đã phủ nhận nhưng Hải vẫn cứ không nhịn được mà lén quan sát bà lão. Nhân lúc ông Bình đi lên lầu, Hải vào bếp hỏi: “Có việc gì không cháu giúp cho bà ạ?”
Bà lão đang lấy bát đũa, thấy Hải vào thì bà nói: “Cháu thích chấm gia vị gì thì tự đi pha đi, bên cái tủ kia. Nhớ pha giúp ông một bát muối tiêu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/quy-trong-rung-dung-mo-cua-luc-nua-dem/8.html.]
Hải nghe thế lập tức đi qua lấy đồ pha gia vị, anh cố quan sát xem nơi này có chứa bí mật hay điều gì kì lạ hay không. Thế nhưng anh chẳng thể tìm thấy gì ngoài những vật dụng hết sức bình thường và ngăn nắp, sạch sẽ. Đang pha gia vị, anh lại hỏi: “Thế bà chấm gì để cháu pha luôn ạ?”
Bà lão vừa múc canh ra tô vừa lắc đầu nói: “Bà không cần, bà ăn nhạt!”
Hải vẫn cứ ra sức quan sát hành động của bà lão nhưng chẳng thấy có gì bất thường, chỉ có một điều duy nhất mà anh thấy được là mắt bà chẳng chớp lấy một cái cho dù anh đã cố ý nhìn khá lâu. Hải gật gật đầu, anh đang đấu tranh tư tưởng muốn hỏi xem bà có biết gì về những thứ đã đăng trên mạng hay không. Đấu tranh một lúc thì ông Bình cũng đã trở xuống nên anh chẳng dám hỏi nữa. Ông Bình đã phủ nhận rồi, nếu như bây giờ vẫn còn chọc giận thì chỉ sợ ông chẳng giúp đỡ anh tìm Mít nữa nên thôi, anh nuốt hết mấy lời muốn nói xuống bụng.
Món gà rừng hầm thuốc này rất ngon, Hải vì đói và mệt nên ăn mấy c.h.é.m cơm to lúc nào không hay. Mãi một lát sau anh mới thấy bà lão chẳng ăn gì ngoài một ít nước canh nên anh hỏi: “Bà không ăn ạ?”
“Bà không sao đâu, hai ông cháu cứ ăn đi. Bụng dạ của bà không tốt, chẳng dám ăn nhiều. Già cả rồi mà, chỉ cần duy trì mạng sống này là được, chuyện ăn uống chẳng có quan trọng gì.”
Bà lão cười nói rất nhẹ nhàng. Điều đó khiến cho anh nhớ tới An, người vợ mệnh khổ của mình. Đúng là sự hy sinh của người vợ lúc nào cũng cao cả, món ăn mình chẳng ăn được chút nào vẫn cố gắng nấu thật ngon cho chồng con. Anh nhớ tới là lại sầu não, tuy vậy anh vẫn không quên quan sát bà lão, rõ ràng anh cũng đã nhìn lâu những chẳng thấy bà lão chợp mắt lấy một cái.
Chẳng hiểu sao mà Hải chẳng thể nào buông bỏ được cái suy nghĩ kì lạ về bà lão, anh cứ luôn nghi ngờ bà lão này có vấn đề, chỉ là vấn đề ở đâu thì anh không biết được. Sau khi ăn uống no nê, bà lão còn đem cho hai người hail y nước màu đỏ sẫm, bảo là nước từ vỏ cây, có thể giúp giảm bớt tai ương, mang lại sự may mắn cho hai người lát nữa vào rừng. Người ta đã nói đến mức này mà lại từ chối thì không thể nào được, khi thấy ông Bình chẳng suy nghĩ gì mà uống một hơi cạn thì Hải cũng đành nhắm mắt đưa chân, cho hết ly nước to kia vào trong bụng.
Lúc này bên ngoài đã có tiếng gõ cửa, là Hương, cô ấy đến tức là trời đã trưa rồi. Bà lão lại vào bếp đem cho hai người một cái túi nhỏ, bên trong chủ yếu là bánh và nước đem ăn uống trên đường đi. Trước khi Hải đi thì bà lão còn đút vào tay anh một lá bùa, Hải lúc đầu hơi bất ngờ định hỏi nhưng thấy ánh mắt bà có vẻ là đang giấu ông Bình nên anh cũng vội cầm lấy và đút vào túi quần, sau đó cả ba cùng lên đường vào rừng.