Quỷ Trong Rừng - Đừng Mở Cửa Lúc Nửa Đêm - 9
Cập nhật lúc: 2024-06-30 11:46:28
Lượt xem: 252
Lần này hai người họ đi theo sự chỉ dẫn của Hương, ba người đội nắng một lúc thì cũng đã đến đoạn cây ối um tùm mát mẻ. Quái lạ, trong rừng nếu như không có dã thú thì chắc cũng phải có mấy loại khác chứ, đằng này bên ngoài rìa Hải còn nghe thấy tiếng chim chóc chứ đi sâu vào một chút thì lại chẳng nghe thấy gì nữa. Nếu ở trong rừng mà không có chim hót dế kêu thì thật là bất thường. Rừng sâu vốn đã đáng sợ rồi mà Hải còn bị cái không khí im bặt này làm cho sợ hơn.
Ba người bám sát nhau đi, mặc dù ông Bình đi khá là chậm nhưng Hải vẫn đi theo không nổi, qua một lúc nữa thì Hải đã thở dốc và nói: “Cháu không đi nổi nữa rồi, nghỉ một lúc có được không ạ?”
Hương quay lại đầu tiên, nhìn Hải mặt mày đỏ au vì mệt với mồ hôi ướt sũng thì cũng rũ lòng thương cảm mà dừng lại rồi nói: “Ông à, nghỉ chân một chút đi.”
Ông Bình lúc này mới chậm chạp dừng lại rồi nói: “Đúng là người trẻ ở thành phố tới, sức lực chẳng có bao nhiêu cả.”
Hải vừa uống mấy ngụm nước lớn vừa cười khổ nói: “Dạ đúng thế ạ, công việc của cháu chủ yếu là ngồi văn phòng, sử dụng đầu óc nên cháu chẳng có sức khỏe tốt.”
Hải cũng chỉ nói thật, ông Bình không phản ứng gì nhưng Hương lại nhỏ giọng nói: “Hy vọng là đến lúc cần sử dụng đầu óc thì có thể dùng được.”
Hải nghe vào lỗ tai nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều, anh chỉ nghĩ là do Hương xem thường anh thể lực thua cả đàn bà nên mới nói như vậy thôi. Nghỉ ngơi được một lúc, Hương hỏi ông Bình: “Chỗ này là sắp đến chỗ cây Thánh chưa ông nhỉ. Cháu thấy có vẻ như là nơi này bắt đầu thay đổi rồi hay sao ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/quy-trong-rung-dung-mo-cua-luc-nua-dem/9.html.]
Ông Bình cầm khúc cây cô trong túi ra, đưa lên mặt xoay hướng mấy vòng rồi nói: “Ông xem chắc cũng ở gần đây rồi. Bên hướng đông kia thôi, đi một đoạn nữa sẽ tới.”
“Cháu tưởng cây Thánh gì đó nằm ở một hướng cố định chứ, sao mọi người phải tìm vất vả thế ạ?”
Hương dường như chẳng phải người vui tính, cô nghe vậy thì lại ném cho Hải một cái liếc. Ông Bình thấy tội Hải nên kiên nhẫn giải thích: “Cây Thánh này không dễ tìm, nếu không cũng sẽ có đám người có vũ khí tối tân bên ngoài vào tìm để trục lợi thôi. Cây Thánh này tuy là do một tay ông quản và thờ phụng nhưng ông cũng chỉ có thể dựa theo cảm ứng và nhờ vào cành khô để tìm. Rừng sâu là vậy, có những chuyện chẳng thể lí giải một cách bình thường được.”
Mặc dù Hải cũng chỉ hiểu lờ mờ nhưng dù sao có người chịu giải thích cho anh đã tốt. Sau khi cảm thấy đỡ mệt hơn, anh mới hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đi tìm cây Thánh trước rồi cô Hương đây mới đưa cháu đi tìm con trai đúng không ạ?”
Ông Bình gật đầu nói: “Cháu hãy kiên nhẫn chút, đợi ông đến thỉnh ý cây Thánh xem sao, có gì cũng đỡ cho cháu phần nào.”
Hải chỉ còn cách lựa chọn gửi gấm sự tin tưởng mà thôi, dù gì bây giờ anh cũng chẳng khác gì cá trên thớt, đâu có vùng vẫy được gì. Hải nhìn sắc mặt Hương trông có vẻ rất lạ, sau đó lại sờ lá bùa trong túi mình, anh không biết phải tin ai bây giờ, bởi vì mấy người này ai nấy đều trông rất quái. Chỉ có duy nhất ông Bình là trông bình thường thì hai người kia lại e dè ông ta. Nhưng dù sao Hải vẫn tin ông Bình hơn, vì ít ra ông Bình đã giúp anh rất nhiều việc từ hôm qua cho đến bây giờ.
“Chúng ta lên đường thôi!”