Sao trời rực rỡ - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-09-13 15:28:26
Lượt xem: 7,040
15
Ngày hôm sau, tôi đội tuyết ra ngoài.
Đến khu chợ địa phương và mua một ít đặc sản của thị trấn.
Sau đó, ấy gửi đặc sản và những bức tranh đã hứa cho họ.
Sau khi về đến nhà, tôi không vội đi nghỉ trưa thay vào đó, là bắt đầu phát sóng trực tiếp và sắp xếp chuẩn bị vẽ một bức tranh.
Tôi từng nghi ngờ rằng “Sao trời” không cần phải làm việc.
Bởi vì ngay khi tôi bắt đầu mở buổi phát sóng, anh ấy đã xuất hiện và chào hỏi nhiệt tình.
Ngược lại, “Bảo Bảo” lại giống một sinh viên hơn, bởi vì phần lớn thời gian hoạt động chính là vào ban đêm.
Tôi nhìn lên phòng phát sóng trực tiếp và đáp lại lời chào của "Sao trời".
"Tôi đã gửi chút quà cùng tranh cho hai người rồi, anh nhớ nói với “ Bảo Bảo” một tiếng nhé "."
Sau đó, tôi tiếp tục cúi đầu và vẽ bức tranh của mình.
Hôm nay đi ra ngoài, tôi nhìn thấy một khung cảnh vô cùng hành phúc.
Người cha với nụ cười rạng rỡ.
Mẹ quàng khăn len đỏ.
Và đứa trẻ mặc quần áo nhiều đến nỗi tròn vo như một quả bóng được hai người nắm tay.
Những bông tuyết rơi, tuyết mềm mại, một gia đình ba người hạnh phúc.
Giống như bố mẹ tôi và tôi ngày xưa.
Lúc đó tôi nghĩ rằng mình phải vẽ cảnh này khi trở về.
Tôi tập trung vẽ trên giấy, mô tả những gì mình nghĩ trong đầu.
"Đinh đinh đinh~"
Chuông cửa reo, tôi cau mày đặt bút vẽ xuống rồi mở cửa.
Là anh chàng hàng xóm.
Anh ấy cười thật tươi, khoe hàm răng trắng bóng.
" Từ tiểu thư, tôi thấy có đồ gửi cho cô ở trạm chuyển phát nhanh. Nó trông giống như một bao gạo, nhìn khá nặng nên tôi giao đến tận nhà cho cô đây."
Tôi nhìn bao gạo trên tay anh , chợt nhớ tới đúng là mấy hôm trước mình có đặt mua một bao gạo thơm ở trên mạng.
Tôi cám ơn rồi xách túi kéo vào nhà.
Hàng xóm là một người rất nhiệt tình, cứ ôm chặt bao gạo không buông.
"Cô muốn để ở đâu? Tôi giúp cô mang vào nhà."
Tôi ngượng ngùng cười chỉ tay vào bếp để anh ấy đặt giúp nó ở đó.
Sau đó, vô cùng cảm kích mời người ta uống nước.
Lại từ trong tủ lạnh lấy ra ít trái cây mới mua hôm nay, vừa nhét vào tay anh ấy vừa nói cảm ơn.
Sau khi mọi việc đã xong, tôi quay trở lại giá vẽ.
Khi tôi lướt qua màn hình, lịa nhìn thấy một loạt tin nhắn dày đặc đến từ “ Sao trời”
[Có một người đàn ông vừa vào nhà cô phải không?
[anh ta là ai?
[Anh ta đến đây để làm gì?
[Mối quan hệ của hai người như thế nào? 】
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sao-troi-ruc-ro/chuong-7.html.]
Tôi cúi đầu nghịch nghịch điện thoại thì phát hiện anh ấy cũng gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn riêng tư.
Đó đều là những câu hỏi thiếu lịch sự, và câu hỏi cuối cùng là:
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
[ Từ Tinh Thần, nói đi, anh ta là ai? 】
Tôi chớp mắt, cuối cùng cũng dám khẳng định thân phận của người này.
"Sao trời" thực sự là Bùi Hiên.
"Bảo Bảo" không ai khác chính là Bùi Gia Tự.
16
Tôi không trả lời câu hỏi của anh ấy mà trực tiếp đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp.
Bây giờ tôi không hiểu hai người họ có ý gì.
Không thể là sau khi tôi ra đi mới biết tôi tốt đẹp thế nào đấy chứ. Nếu vậy thì tình cảm này quá rẻ rúng rồi.
Về sau, tôi cũng không livestream trong vài ngày..
Tôi cũng cảm thấy may mắn vì đã không điền địa chỉ cụ thể khi gửi tranh.
Nếu họ thực sự muốn tìm tôi thì có lẽ sẽ phải mất một khoảng thời gian nhất định.
Nhưng tôi không ngờ lại được gặp lại họ sớm như vậy.
Ở nhà mấy ngày, ngay lúc tôi định ra ngoài giải sầu.
Sau khi mở cửa, thì nhìn thấy Bùi Hiên.
Anh ta nắm tay Bùi Gia Tự và nhìn chằm chằm vào cửa nhà tôi.
17
Sau khi rót một cốc nước nóng cho Bùi Gia Tự, tôi ngồi đối diện với Bùi Hiên.
Tôi lạnh lùng nhìn gương mặt nghiêm túc lẫn dò xét căn nhà của anh ta:
"Tại cả hai lại đến tìm tôi?"
Bùi Gia Tự ở một bên cầm ly nước, lạnh lùng ngồi trên ghế sofa.
Vẻ mặt của họ khiến tôi bật cười.
Sau khi xác nhận trong nhà không có nam nhân nào khác, Bùi Hiên khẽ nhếch lông mày. Anh nhìn tôi , ngữ khí có chút mềm mại:
"Tinh Thần, đã lâu không gặp, em vẫn ổn chứ?"
Tôi cau mày: “Đừng nói nhảm.”
“Tiểu Tự sắp kết thúc kỳ nghỉ đông, thằng bé muốn tới gặp em một chút.”
Bùi Gia Tự là đứa trẻ do tôi sinh ra.
Dù thằng bé có thích tôi hay không thì tôi cũng phải có trách nhiệm nuôi nấng nó.
Tôi đưa mắt nhìn Bùi Gia Tự và nói nhỏ:
"Con muốn đến chơi với mẹ sao?"
Bùi Gia Tự uống một ngụm nước nóng và lắc đầu với vẻ mặt ủ rũ.
"Không, bố ép con phải đến."
Tôi mỉm cười, mỉa mai nhìn Bùi Hiên:
“Đừng lấy trẻ con làm cái cớ.”
Bùi Hiên vẻ mặt không vui, lạnh lùng nói:
"Bùi Gia Tự, con nói chuyện đàng hoàng cho bố xem nào."
Tôi thực sự mất kiên nhẫn khi thấy anh khiển trách con trẻ nên giễu cợt ngắt lời:
"Có thể đừng ở đây diễn kịch nữa được không? Còn nữa, chúng ta đã ly hôn rồi, anh đừng làm phiền tôi nữa.Nếu như con muốn tới nghỉ đông nghỉ hè, thì cứ để nó tới đây. Về phần anh, tôi nghĩ chúng ta không cần gặp lại đâu."