Sau Khi Bị Đọc Tâm, Ta Giúp Mẫu Phi Lên Ngôi - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-25 23:54:20
Lượt xem: 920
Ta lo lắng lắc đầu với cữu cữu: [Người ta nhỏ vài giọt nước mắt là cữu cữu tin rồi sao? Cữu cữu không thấy tên thái giám kia sốt ruột đến mức nào sao, là hận không thể trực tiếp đổ thuốc độc vào dạ dày người đấy.]
Cữu cữu ngước nhìn Chung Hải Toàn, hắn vội vàng quay mặt đi, không dám nhìn cữu cữu.
[Hiểu chưa? Người ta muốn g.i.ế.c cữu cữu đấy, người nên cẩn thận một chút.]
Tay cữu cữu siết chặt chén rượu, cố gắng bình tĩnh lại.
Cữu cữu cười ha hả, loạng choạng đứng dậy: "Bệ hạ đối đãi với thần tình sâu nghĩa nặng, cả Tề gia nhất định sẽ báo đáp ân điển của Bệ hạ."
Vừa nói, cữu cữu đột nhiên trượt chân, ngã thẳng về phía Chung Hải Toàn.
Rượu trong chén và trong bình, đều đổ hết lên quần áo cữu cữu.
Cữu cữu vội vàng đứng dậy tạ lỗi, mẫu phi cũng quỳ xuống cầu xin.
Hoàng đế tuy sắc mặt tái mét, nhưng cũng không tiện nổi giận, chỉ nói không sao.
Mẫu phi thở phào nhẹ nhõm, ôm ta lên, dịu dàng hôn lên trán ta: "Tiểu phúc tinh, hôm nay con lại cứu mẫu phi một lần nữa."
Ta cười rạng rỡ với bà ấy.
Nhà này không có ta thật sự sẽ tan nát.
Tiệc tối kết thúc, cữu cữu say đến bất tỉnh nhân sự, được người ta khiêng ra ngoài.
Mẫu phi lúc này mới yên tâm.
Ban đêm, Như Yên mặc đồ dạ hành vào tẩm cung: "Nương nương, Tề đại nhân trên đường về gặp phải thích khách."
"Ca ca ta không sao chứ?"
Như Yên lắc đầu: "Nô tỳ mang người đuổi đến rất kịp thời, Tề đại nhân cũng âm thầm tăng thêm hộ vệ đi theo, bọn chúng không thành công."
Mẫu phi đỡ trán, giọng nói bi thương: "Chúng ta phu thê nhiều năm, hắn ta... thật sự muốn cả Tề gia chúng ta c.h.ế.t hết sao?"
Ta gật đầu lia lịa: [Mẫu phi coi hắn ta là phu quân, hắn ta lại chỉ coi mẫu phi là mối nguy hại, ngay cả con cũng không cho mẫu phi sinh, không tin thì bảo cữu cữu điều tra thuốc thái y cho mẫu phi những năm này là biết ngay.]
"Con của ta, con nói là... nói là những năm này ta không thể mang thai, cũng có liên quan đến hắn ta sao?"
Ta gật đầu.
Bà ấy lảo đảo, vội vàng vịn vào bàn, mới miễn cưỡng ngồi vững. Bà ấy ngồi ngây ra đó, không chửi rủa, không khóc lóc, nước mắt lặng lẽ rơi trên mặt.
Bà ấy là tiểu thư khuê các đứng đầu kinh thành đấy, từ nhỏ được ngoại tổ phụ và cữu cữu yêu thương, tính tình cao ngạo, kiên cường.
Chu Thừa Nghiệp biết rõ điều này, vì vậy hắn ta không để bà ấy c.h.ế.t ngay lập tức, hắn ta muốn từng chút một nghiền nát tất cả tôn nghiêm của người con gái kiêu ngạo này.
Để bà ấy từ trên mây rơi xuống vũng bùn, trơ mắt nhìn người thân của mình lần lượt rời bỏ mình, biến thành một nữ nhân điên loạn đầy bụi bẩn.
Đây là sự trả thù của Chu Thừa Nghiệp đối với Tề Trạch Nhu, cũng là sự trả thù đối với quá khứ khom lưng uốn gối của chính mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-bi-doc-tam-ta-giup-mau-phi-len-ngoi/chuong-4.html.]
Hắn ta hận quá khứ của mình, cũng hận người thê tử trong quá khứ.
5
Vài ngày sau, cuộc tuyển tú của Hoàng đế bắt đầu.
Không có sự giúp đỡ của mẫu phi, cuộc tuyển tú này của hắn ta khá ảm đạm.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Chu Thừa Nghiệp tức giận, còn cố ý đến cung của mẫu phi để bày tỏ sự khó chịu.
"Như Yên, ngươi ngay cả rượu cũng không biết rót sao?" Hắn ta ném mạnh chén rượu xuống đất.
Mẫu phi cũng không tức giận, vẻ mặt nhàn nhạt, rót rượu cho hắn ta: "Bệ hạ, đây là rượu hoa đào, người thích uống nhất."
Chu Thừa Nghiệp sửng sốt, suýt chút nữa quên mất hình tượng si tình của mình.
"Người không quên chứ? Người từng nói thích nhất rượu hoa đào do thần thiếp ủ."
Chu Thừa Nghiệp còn chưa kịp nói, bà ấy liền cười khổ một tiếng: "Bệ hạ ngày đêm bận rộn, hiện giờ lại có thêm nhiều muội muội trẻ trung xinh đẹp như vậy, không nhớ đến thần thiếp cũng là điều nên làm."
Vừa nói, bà ấy còn lấy khăn tay lau nước mắt.
Chu Thừa Nghiệp chợt hiểu ra, thì ra lần này mẫu phi không bỏ tiền, là vì ghen.
Lòng hư vinh của hắn ta được thỏa mãn, cười nói: "Sao có thể?"
Đuổi Chu Thừa Nghiệp đi, mẫu phi mới cho cữu cữu vào cung.
Cữu cữu vẻ mặt nghiêm trọng: "Hộ vệ bên cạnh muội, ta đều đã thay rồi, sau này phải cẩn thận hơn."
Mẫu phi gật đầu.
Cữu cữu nhìn ta cười nói: "Tiểu phúc tinh nhà chúng ta, đến đây, cữu cữu ôm cái nào."
Cữu cữu đeo một miếng ngọc bội lên cổ ta: "Lần trước muội nói với ta đứa nhỏ này có năng lực như vậy, ta còn tưởng muội đang tức giận đến hồ đồ, không ngờ lại có chuyện thần kỳ như vậy."
Ta ngoan ngoãn cười với cữu cữu, lại nói thêm vài câu vui đùa trong lòng, dỗ dành hai người cười vui vẻ.
"Phụ thân e là có chút khó xử, ông ấy đã hứa với tiên đế sẽ phò tá Bệ hạ thật tốt, hiện giờ chiến sự biên giới căng thẳng, ông ấy muốn đi chi viện."
Mẫu phi nhìn ra ngoài cửa sổ: "Phụ thân trung thành với Đại Chu, một lòng bảo vệ giang sơn và con dân Đại Chu."
Bà ấy mỉm cười dịu dàng: "Ta sẽ để phụ thân hiểu, chức vị Hoàng đế chỉ là tư cách trị vì đất nước, sẽ có người làm tốt hơn Chu Thừa Nghiệp."
Cữu cữu không hiểu nhìn bà ấy, Như Yên từ sau bình phong dẫn ra một đứa trẻ.
Đứa trẻ đó chỉ mới ba tuổi, nhưng dung mạo lại rất giống một người.
Cữu cữu bỗng nhiên đứng phắt dậy từ trên ghế: "Đây... đây là..."
Mẫu phi gật đầu: "Chính là con trai của tiên Thái tử."
Tiên Thái tử ba năm trước bị Chu Thừa Nghiệp phái người bí mật xử tử, lại nói với bên ngoài là mắc bệnh nặng không qua khỏi.