Sau Khi Bị Đọc Tâm, Ta Giúp Mẫu Phi Lên Ngôi - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-25 23:54:22
Lượt xem: 838
Cữu cữu lắc đầu, bảo Như Yên dẫn đứa trẻ xuống: "Sao có thể như vậy? Tiên Thái tử thất thế, trong đó cũng có công lao của nhà chúng ta, đứa nhỏ này lớn lên sao có thể không suy nghĩ nhiều chứ? Muội đây là từ hang cọp nhảy vào hang rồng."
Cữu cữu còn có lo lắng.
"Ca ca hồ đồ rồi sao? Tiên Thái tử sao có thể có con trai chứ? Nếu thật sự có, đã sớm bị Chu Thừa Nghiệp g.i.ế.c c.h.ế.t rồi, đứa nhỏ này chỉ là đứa trẻ mồ côi trong chiến loạn, nó từ nhỏ đã ngốc nghếch, chẳng phải là con rối tốt nhất sao?"
Cữu cữu vẫn còn do dự.
"Ca ca, ai làm Hoàng đế cũng không quan trọng, việc cấp bách của chúng ta là tự bảo vệ mình, sau đó để bách tính được sống yên ổn.
Cữu cữu nghĩ đến cảnh tượng trong bữa tiệc hôm đó, lại nghĩ đến người thê tử mới cưới của mình.
Đó là cô gái nhỏ được cữu cữu tự tay nuôi lớn, nếu cữu cữu chết, cô ấy cũng sẽ không sống một mình.
Ngoại tổ phụ đã cao tuổi, ngày đêm mong nhớ quét sạch ngoại xâm cho Bệ hạ, để hắn ta ngồi vững trên ngai vàng.
Tề gia bốn đời trung lương, chưa từng có ý nghĩ bất trung bất nghĩa với Chu Thừa Nghiệp, đối phương lại một lòng muốn g.i.ế.c cả nhà bọn họ.
Cữu cữu đột nhiên siết chặt nắm đấm: "Nếu hắn ta bất nhân, chúng ta cũng không thể bị trói buộc bởi trung nghĩa, ngồi đây chờ chết."
6
Trong tiệc trăm ngày của ta, nữ nhi của Hiền phi cũng được Chu Thừa Nghiệp ban thưởng một chiếc vòng cổ bằng vàng.
Không biết có phải hắn ta cố ý hay không, quả thật như hắn ta đã nói, đối xử với hai công chúa như nhau, hai chiếc vòng cổ bằng vàng giống hệt nhau.
Phụ thân của Hiền phi mấy ngày trước mới vì tham ô mà bị tống giam, là Hiền phi trong thời gian ở cữ đã dập đầu đến mức chảy máu, mới cứu được phụ thân mình ra ngoài.
Bây giờ được ban thưởng như vậy, cũng khiến Hiền phi càng thêm kiêu ngạo.
Mẫu phi bế ta đi qua, Chu Thừa Nghiệp đích thân bước xuống bậc thang nghênh đón.
Quà mừng trăm ngày Tề gia tặng ta cũng đều là bảo vật hiếm có trên đời.
Điều này khiến cho người trong cung lập tức thay đổi thái độ, cho dù Hiền phi có được sủng ái như thế nào, cũng không thể vượt qua Đức phi nương nương.
Các phi tần lần lượt đến xem ta, vừa trêu ta vui, vừa khen ngợi ta.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Hai mẫu tử Hiền Phi bị bỏ rơi một bên, khó tránh khỏi sinh lòng ghen ghét.
Chu Thừa Nghiệp đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn tất cả những điều này.
Ta còn tưởng đây mới là mục đích của hắn ta, không ngờ hắn ta đột nhiên lên tiếng: "Mấy ngày nữa, sứ thần Hung Nô sẽ đến."
Mọi người đồng loạt nhìn qua, thời gian này sớm hơn mọi năm rất nhiều.
Ta cẩn thận nhớ lại, tình tiết này phải đến lúc tiểu công chúa ba tuổi mới có, sao lại xảy ra sớm như vậy.
Ngay sau đó, Chu Thừa Nghiệp nắm tay mẫu phi: "Lúc đó, e là kinh thành sẽ có chút hỗn loạn, ta nghĩ chi bằng dời ngày đi chùa Quốc tự cầu phúc cho Triều Hoa nhà ta lên trước, nàng thấy thế nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-bi-doc-tam-ta-giup-mau-phi-len-ngoi/chuong-5.html.]
Lại giở trò gì đây?
Mẫu phi suy nghĩ một chút, không nghi ngờ, gật đầu: "Bệ hạ nói đúng, vậy thì sắp xếp vào ba ngày sau đi, Hiền phi muội muội cùng đi chứ?"
Chu Thừa Nghiệp nhìn Hiền phi, còn chưa đợi nàng ta lên tiếng, liền ngắt lời: "Phụ thân Hiền phi vừa mới ra ngục, lúc này đi e là sẽ động thần minh."
Sắc mặt Hiền phi lập tức trắng bệch, cánh tay cũng không nhịn được run lên.
Mọi người nhìn nhau, âm thầm hạ thấp vị trí của Hiền phi xuống.
"Vâng." Hiền phi bế nữ nhi đứng dậy, giọng nói run rẩy, "Thần thiếp biết rồi."
Nếu nói về tình cảm, nàng ta và Chu Thừa Nghiệp mới là thanh mai trúc mã thật sự, tình cảm gắn kết từ nhỏ.
Hai người tuy thân phận khác biệt, nhưng dù sao cũng quen biết gần hai mươi năm.
Hiền phi cả buổi tiệc đều ủ rũ, về đến nơi liền ốm.
Ngày đi chùa Quốc tự, trời quang mây tạnh.
Chu Thừa Nghiệp ôm ta hôn một cái, lần đầu tiên nghiêm túc và dịu dàng nhìn ta.
"Con ngoan, đi cùng mẫu phi của con đi."
Hắn ta vừa nói, vừa nhẹ nhàng hôn lên trán ta.
Ngẩng đầu lên, ta nhìn thấy hốc mắt hắn ta hơi đỏ.
Ta coi như là đứa con đầu tiên của hắn ta, đại khái cũng có chút tình cảm.
Xe ngựa rầm rộ ra khỏi hoàng thành, đi thẳng về phía ngoại ô, mẫu phi dùng ngự giá của Hoàng đế.
Bách tính đều đang bàn tán, Đức phi nương nương thật sự được sủng ái, tuy sinh con gái, nhưng Bệ hạ vẫn đối xử với bà ấy trân trọng như vậy.
Như Yên luôn bảo vệ bên ngoài xe ngựa, chờ ra khỏi thành, ta nghe thấy hộ vệ xung quanh dường như đã thay đổi.
Mẫu phi nhắm mắt giả vờ ngủ, không hề quan tâm đến động tĩnh bên ngoài.
Đến chùa Quốc tự, thắp hương cầu phúc, thêm hương dầu đều vô cùng thuận lợi.
Sư trụ trì thắp đèn trường minh cho ta, nói ta nhất định là đứa trẻ có phúc, giàu sang phú quý.
"Cảm ơn sư trụ trì đã nói lời cát tường."
Trên đường về, Như Yên ngồi lên xe ngựa, tay cầm kiếm.
Tuy mẫu phi vẫn là vẻ mặt bình thản, nhưng ta lại thấy căng thẳng.
Xe ngựa đi được nửa đường, đột nhiên một trận tiếng vó ngựa dồn dập chạy về phía này.
Ngay khi Như Yên rút kiếm ra khỏi vỏ, hộ vệ bên ngoài hét lớn: "Có kẻ tập kích, bảo vệ nương nương và công chúa."