Sau Khi Bị Đọc Tâm, Ta Giúp Mẫu Phi Lên Ngôi - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-08-25 23:54:25
Lượt xem: 844
7
Như Yên nhẹ nhàng vén rèm xe lên một khe hở, ta mới nhìn thấy tình hình bên ngoài.
Những người đến đều mặc trang phục Hồ, dáng người cao lớn, ngựa cũng cường tráng, không giống người Trung Nguyên.
"Đừng sợ, mẫu phi ở đây, không ai có thể làm hại con."
Ta gật đầu, rúc vào lòng bà ấy.
Bà ấy ôm chặt ta.
Tiếng c.h.é.m g.i.ế.c bên ngoài không ngừng, liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Như Yên cau mày: "Sao lại khó đối phó như vậy!"
Mẫu phi cười lạnh một tiếng: "Người Hồ vốn giỏi chiến đấu, rừng núi lại là chiến trường bọn chúng giỏi nhất, đương nhiên khó đối phó."
Một khắc sau, hai bên rơi vào thế giằng co, lúc này đột nhiên từ dưới núi có một toán kỵ binh chạy đến.
Một mũi tên bay qua bên cạnh xe ngựa, b.ắ.n thẳng vào yết hầu tên thủ lĩnh.
Như Yên nhìn thấy mũi tên, mừng rỡ hét lên: "Là tướng quân, tướng quân đến rồi."
Mắt mẫu phi đầy nước mắt, nhưng lại không hề ngạc nhiên.
Ngoại tổ phụ mang theo một toán người đuổi đến.
Những người Hồ kia không phải là đối thủ, rất nhanh đã bị bắt giữ.
"Nhu Nhi, không sao chứ?" Ngoại tổ phụ vén rèm xe lên, lại cúi đầu nhìn ta, "Đứa nhỏ sợ hãi rồi sao?"
Mẫu phi cười lau nước mắt: "Giọt m.á.u của Tề gia, không dễ dàng bị dọa sợ như vậy."
Ngoại tổ phụ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Vừa rồi ta đang tìm kiếm doanh trại, nghe thám tử báo cáo, nói có một toán lính Hồ đi về phía chùa Quốc tự, vội vàng mang người đuổi theo, may mà đến kịp."
Ông ấy vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán, một sợi tóc bạc rơi xuống.
Ngoại tổ mẫu năm xưa bị người Hồ bắt giữ, vì không muốn liên lụy Tề gia, nên đã tự sát.
Tóc ngoại tổ phụ cũng bạc trắng từ lúc đó: "Ta sẽ hộ tống con và đứa nhỏ về cung trước."
"Không." Mẫu phi lên tiếng ngăn cản, "Đến nhà trước đi, con... con muốn đi thăm tẩu tẩu."
Ngoại tổ phụ cau mày: "Điều này không hợp quy củ."
Mẫu phi thở dài: "Con muốn nói với người vài chuyện, có liên quan đến vụ ám sát hôm nay."
Ngoại tổ phụ do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu: "Ca ca con đi quét sạch tàn dư rồi, chúng ta về phủ đợi nó."
"Như Yên, ngươi về cung trước, nói với Hoàng thượng chúng ta gặp phải thích khách, Triều Hoa sợ hãi đến mức ngất xỉu, ta đành phải đến tướng quân phủ trước."
Hả? Ta sao? Được rồi.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Chúng ta vừa đến tướng quân phủ, một nữ nhân xinh đẹp liền nghênh đón.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-bi-doc-tam-ta-giup-mau-phi-len-ngoi/chuong-6.html.]
Nàng dáng người mảnh mai, ăn mặc sang trọng, giữa lông mày là vẻ dịu dàng như nước mùa thu, vừa nói chuyện liền khiến người ta thương xót, tạo thành sự tương phản với phủ tướng quân uy nghiêm.
Nàng vừa định cúi người hành lễ, liền bị mẫu phi ngăn lại: "Tẩu tẩu, người một nhà không cần đa lễ."
Cữu mẫu ta mặt hơi đỏ lên, mỉm cười ôm ta: "Thật đáng yêu, giống muội quá."
Nàng là muội muội của bằng hữu cữu cữu, người đó vì thẳng thắn can gián mà bị tiên đế xử tử. Cữu cữu liền đưa muội muội duy nhất của người đó về phủ, chăm sóc chu đáo, cuối cùng kết duyên phu thê.
Đang nói chuyện, cữu cữu đã mang người vào.
Tay áo cữu cữu dính máu, cữu mẫu sợ hãi, vội vàng chạy đến hỏi han.
Cữu cữu cười bẹo má nàng: "Không phải m.á.u của ta, ta không sao."
"Thật sao?"
"Thật."
Nhưng nhìn sắc mặt cữu cữu, chắc hẳn là đã có thu hoạch rất lớn.
Đến chính sảnh, cữu cữu mới bảo thuộc hạ dẫn người lên.
Người nọ cúi đầu, không chịu quỳ xuống, cuối cùng bị người ta đạp một phát ngã xuống đất từ phía sau.
Chờ hắn ta ngẩng đầu lên, ngoại tổ phụ lập tức đứng dậy khỏi ghế, nhanh chân đi đến trước mặt: "Ngươi... ngươi là... ngươi là Triệu Thân?"
Triệu Thân, thị vệ thân cận của Chu Thừa Nghiệp.
8
Cữu cữu nhìn mẫu phi, bà ấy lập tức đứng dậy đi lên trước: "Triệu Thân, sao ngươi lại... lại ở đây? Có phải... Bệ hạ muốn g.i.ế.c chúng ta?"
Ngoại tổ phụ đột nhiên nhìn qua, trong mắt là nghi ngờ, càng nhiều hơn là không thể tin được: "Triệu Thân, ngươi nói thật đi, lão phu có thể tha cho ngươi. Ngươi có phải bị người Hồ mua chuộc không? Các ngươi muốn làm gì Bệ hạ?"
Triệu Thân lại không nói gì.
Cữu cữu lại ra hiệu cho thuộc hạ, người nọ lập tức lục soát trên người Triệu Thân, cuối cùng tìm thấy một tờ chiếu thư trên người hắn ta.
Trên đó viết rõ ràng, nếu những người Hồ kia không thành công, Triệu Thân sẽ tự tay tiễn ta và mẫu phi lên đường.
Ngoại tổ phụ cầm tờ chiếu thư: "Đây... đây quả thực là chữ viết của Bệ hạ."
Ông ấy đau lòng đến cực điểm, suýt chút nữa ngã quỵ.
"Phụ thân, Chu Thừa Nghiệp đã sớm có ý định g.i.ế.c chúng ta."
Cữu cữu bảo người ta lấy ra bộ quần áo cữu cữu mặc trong bữa tiệc hôm đó, còn có một đơn thuốc.
"Rượu Bệ hạ ban thưởng hôm đó đều đổ lên quần áo, con đã đưa cho Tiết thần y xem, trong rượu có độc, không phải là độc dược trí mạng, nhưng sẽ dần dần xâm nhập vào ý thức của con, người trúng độc sẽ dần dần trở nên điên loạn."
Cữu mẫu ôm lấy cánh tay cữu cữu, cúi đầu không để người ta nhìn thấy sự lo lắng trong mắt nàng.
"Vì sao hắn ta phải làm như vậy? Tề gia chúng ta chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Bệ hạ, có lỗi với quốc gia."
Cữu cữu hừ lạnh: "Tội lỗi nằm ở tương lai."
Ngoại tổ phụ cười khổ mấy tiếng: "Ta sao có thể ngờ tới những chuyện đại nghịch bất đạo này, vậy mà lại bị nghi ngờ vô cớ."