Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SAU KHI ĐÁ KÊ CHÂN ĐỘT NHIÊN TỈNH NGỘ - Chương 4.1

Cập nhật lúc: 2024-07-02 09:27:51
Lượt xem: 316

4.

 

Lúc buôn chuyện với ngoại tổ mẫu, ta cố tình nhắc đến cỗ quan tài làm từ gỗ cây bách kia.

 

Thậm chí ta còn dẫn ngoại tổ mẫu đi xem tận mắt.

 

Lớp gỗ sáng bóng rắn chắc, đẹp hơn gấp nhiều lần so với gỗ mua ở bên ngoài.

 

Hai mắt tổ mẫu tỏa sáng, khuôn mặt lộ rõ vẻ tham lam.

 

“Tổ mẫu, cỗ quan tài này làm bằng gỗ bách, vừa đẹp vừa đắt.”

 

“Quan tài của tổ mẫu đã làm xong chưa?”

 

“Nếu vẫn chưa làm thì người lấy luôn cái của nương ta đi. Sắp đến tiệc mừng thọ của người rồi, tặng người thứ này, chúc người sống lâu trăm tuổi.”

 

Tổ mẫu mỉm cười hỏi ta:

 

“Bà bà của ngươi có bằng lòng tặng ta không?”

 

“Nương là người hiếu thuận nhất, người chỉ cần mở miệng là bà ấy sẽ cho ngay!”

 

(Bạn đang đọc truyện ở fb Ú nu phơi nắng, bản dịch này chỉ được đăng tải trên MonkeyD và fb Ú nu phơi nắng, đứa nào reup truyện này là chó!!!”)

 

Đây là chuyện lớn, tổ mẫu lập tức gửi thư cho mấy nhi tử của mình, nhờ bọn họ cùng nhau tới đón bà ta.

 

Chủ yếu là muốn bê cả quan tài đi.

 

Ta đoán tổ mẫu đã quyết định, nếu bà bà không chịu nhường quan tài thì tổ mẫu sẽ một khóc hai nháo ba thắt cổ, ép bà bà phải đồng ý cho quan tài.

 

Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!

Ta còn nói với tổ mẫu, trong nhà kho có gỗ bách, cầm đống đấy về cũng đủ để làm thêm hai cỗ quan tài.

 

Nếu không dùng đến thì có thể bán đi, chỗ gỗ đấy thực sự đáng giá rất nhiều tiền.

 

Dù sao ta cũng không thể mang mấy thứ này đi, cho ai mà chả giống nhau.

 

Một đám người cao hứng vơ vét đồ đạc, mà ta đứng bên buôn chuyện cũng vui mồm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-da-ke-chan-dot-nhien-tinh-ngo/chuong-4-1.html.]

Làm người tốt thật vui.

 

Mấy cữu cữu* tới rất nhanh, tổ mẫu trực tiếp mở miệng xin quan tài nhưng bà bà lập tức từ chối.

 

(*cậu, anh em của mẹ chồng)

 

“Tổ mẫu, nương ta hiếu thuận như vậy, nhất định nương sẽ bằng lòng cho quan tài!”

 

Mấy người dì liên tục hùa theo ta, đỡ bà bà qua một bên.

 

Bà bà nghĩ trong nhà vẫn còn nguyên liệu để đóng quan tài.

 

Kết quả là đám họ hàng đã dọn sạch nhà kho, ngay cả một mẩu gỗ cũng không lưu lại.

 

Mấy người hùng hùng hổ hổ, vừa nâng vừa khiêng, chẳng bao lâu sau đã không thấy tăm hơi đâu.

 

Bà bà đỡ trán ngồi phịch xuống ghế, liên tục kêu lên “Ối giời ôi!”

 

Bà ta vừa đau lòng vừa cáu giận.

 

“Nương, nương sao vậy? Có muốn ta đi mời đại phu không?”

 

Bà bà chỉ ra cửa: “Cút ngay!”

 

Ta nhìn bà ta khẽ thở dài.

 

Có vậy thôi mà đã không thể chịu đựng rồi sao?

 

Quả nhiên, d.a.o phải cắm vào chân mình thì mới biết đau.

 

Ngoại tổ mẫu và đám cữu cữu vừa rời đi, nhóm thúc bá thím lại tới cửa.

 

Bọn họ có ý kiến rất lớn đối với chuyện bà bà tặng quan tài cho ngoại tổ mẫu, thậm chỉ còn suýt chỉ vào mũi bà ta mà mắng chửi.

 

Bà bà bị chỉ trích là kẻ ăn cây táo rào cây sung, chỉ biết giúp đỡ nhà mẹ đẻ, không biết nhớ đến nhà chồng.

 

Ta lập tức tiến lên phía trước:

 

“Nương, người bị làm sao vậy?”

Loading...