Sau Khi Nam Chính Công Lược Nhầm Người - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-07 11:03:27
Lượt xem: 684
Kỳ Hạ, người luôn không hề động đến rượu trong các bữa tiệc, bỗng nhiên uống hết ly này đến ly khác.
Mọi người trên bàn ăn đều im lặng, không ai dám lên tiếng.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Người phụ trách của công ty Trần Nguyệt lén lút kéo tôi hỏi: "Kỳ tổng không hài lòng với lần hợp tác này sao?"
Tôi lắc đầu: "Tâm trạng không tốt."
Anh ấy liền thần bí ghé sát lại: "Hai người cãi nhau à?"
Tôi ngẩn ra, vội vàng xua tay: "Hiểu lầm rồi, tôi và Kỳ tổng trong sạch, người kia là người khác."
Người phụ trách cười đầy ẩn ý: "Trong sạch gì chứ? Ánh mắt anh ấy nhìn cô đã không trong sạch rồi."
"Tôi còn nhớ năm ngoái dẫn người đi ăn cơm với Kỳ tổng, người dưới quyền không hiểu quy củ, nhân lúc Kỳ tổng ra ngoài nghe điện thoại đã ép cô uống rượu."
"Tôi chưa từng thấy Kỳ tổng nổi giận như vậy."
"May mà chỉ đập ly rượu vào đầu người đó, chứ không phải đập chai rượu."
Ký ức bất ngờ ùa về.
Vì vậy, tôi đột nhiên nhớ đến Kỳ Hạ đang nổi giận âm trầm.
Mắt anh ấy đầy vẻ u ám, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười: "Mày là cái thá gì? Cũng xứng để người của tao mời rượu?"
Chiếc ly đập vào trán người kia.
Máu chảy xuống mắt hắn ta, làm mờ mắt hắn ta.
Nhưng hắn ta không dám lau, cũng không dám kêu đau.
Nhưng dù vậy, vẻ tàn bạo trên mặt Kỳ Hạ cũng không giảm đi chút nào.
Tôi sợ anh ấy làm quá, liền kéo tay áo Kỳ Hạ, muốn anh ấy dừng lại.
Anh ấy không có phản ứng gì.
Tôi lại véo góc áo anh ấy, nhỏ giọng nói: "Kỳ Hạ, anh như vậy, tôi sợ."
Kỳ Hạ sững người, quả nhiên giống như tuyết tan mùa xuân, sát khí toàn thân trong nháy mắt tiêu tan.
Anh ấy nói: "Được rồi."
"Đừng sợ."
-
Nghĩ đến chuyện cũ, tôi bỗng nhiên muốn uống vài ly với Kỳ Hạ.
Kỳ Hạ.
Sau này là thế giới của mấy người nhân vật chính.
Tôi là NPC sẽ không xen vào nữa.
Cuối cùng cảm ơn anh, đã cho tôi rất nhiều tiền.
Thật sự rất rất nhiều tiền!
Kết quả bữa tiệc kết thúc.
Anh ấy tỉnh táo.
Tôi say mèm.
Tôi ngồi bên đường khóc đến sưng cả mắt.
Không có gì khác, chỉ là say rượu hay khóc thôi.
Kỳ Hạ luống cuống dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho tôi, khàn giọng hỏi: "Giang Ngưng, em thật sự yêu anh đến vậy sao?"
Đầu óc tôi choáng váng, căn bản không phản ứng kịp, chỉ nhìn anh ấy lặng lẽ rơi nước mắt.
Xung quanh yên tĩnh, dưới ánh đèn mờ ảo, đuôi mắt Kỳ Hạ đỏ hoe.
Đôi mắt đen láy lặng lẽ nhìn tôi.
Tâm trạng u ám trong đó lặng lẽ cuộn trào.
Đầu ngón tay lạnh lẽo của anh ấy nhẹ nhàng xoa trên mặt tôi.
Không biết qua bao lâu, tôi nghe thấy anh ấy khẽ nói: "Giang Ngưng, em đừng khóc nữa được không?"
"Anh không công lược Khương Ninh nữa."
"Em đừng khóc nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-nam-chinh-cong-luoc-nham-nguoi/chuong-6.html.]
Còn tôi chỉ cảm thấy bàn tay rộng lớn của anh ấy lạnh lẽo, khiến gò má nóng bừng của tôi rất dễ chịu.
Tôi áp má vào lòng bàn tay anh ấy.
Giữa mùa thu muộn, lời nói của anh ấy hòa vào gió, nghe không rõ ràng.
Vì vậy, anh ấy lại lặp lại một lần nữa: "Giang Ngưng, anh không công lược Khương Ninh nữa."
"Cho nên em đừng khóc nữa."
-
Sáng hôm sau tỉnh dậy trên giường.
Tôi phản ứng một lúc, rồi phát ra một tiếng hét chói tai.
Hừ, chưa chết.
Tôi mặt không cảm xúc trùm chăn kín đầu.
Cứ như vậy ra đi trong yên bình đi.
Tôi đã có thuật đọc tâm rồi, sao không cho tôi trùng sinh luôn đi?
Có lẽ là trong chăn quá ngột ngạt.
Mặt tôi nóng bừng.
Được rồi, có bản lĩnh thì làm tôi c.h.ế.t ngạt đi.
Hai phút sau.
Khoan đã.
Tiền của tôi còn chưa tiêu hết!
Tôi không thể chết!
Sau đó mở điện thoại, ba mươi cuộc gọi nhỡ của Kỳ Hạ và một tin nhắn:
【Anh đang đợi em ở dưới lầu.】
Bốn tiếng trước.
Tôi vẫn nên c.h.ế.t đi.
-
Kỳ Hạ dường như thật sự không định công lược Khương Ninh nữa.
Anh ấy dựa vào chiếc Maybach màu đen, dáng người cao ráo, đầu ngón tay đang cháy điếu thuốc, tuy đã đợi hơn ba tiếng đồng hồ, nhưng trong mắt không hề có vẻ mất kiên nhẫn.
Lá bạch quả vàng rơi lả tả, rơi xuống vai anh ấy.
Nhưng anh ấy không hề hay biết, không biết đang nghĩ gì, khóe môi nở một nụ cười như có như không, đầu ngón tay sắp cháy hết t.h.u.ố.c lá cũng không hề nhận ra.
Nhưng Kỳ Hạ, hình phạt khi anh từ bỏ nhiệm vụ là gì?
-
Tôi gọi anh ấy: "Kỳ Hạ."
Kỳ Hạ đột nhiên ngẩng đầu, nụ cười trên môi càng thêm đậm: "Tỉnh rồi à?"
Tôi gật đầu, giành nói trước: "Tối qua uống say quá."
"Em là người như vậy, cứ uống say là lại khóc."
"Thật sự xin lỗi."
Tôi nhìn sắc mặt Kỳ Hạ dần dần sa sầm, tiếp tục nói như không có chuyện gì xảy ra: "Mà, anh cũng chẳng khá hơn là bao."
"Say đến mức nói nhảm lung tung."
"Nói gì mà công lược."
"Buồn cười c.h.ế.t được."
Sắc mặt Kỳ Hạ dần dần mất đi huyết sắc.
Anh ấy siết chặt quai hàm, khóe môi mím thành một đường thẳng sắc bén, chỉ nói: "Ồ, vậy sao?"
Tôi nhìn vào mắt anh ấy, nghiêm túc nói: "Đúng vậy."
Kỳ Hạ đột nhiên cười: "Thì ra là vậy."
Rồi lại đột ngột ngừng cười, vẻ mặt đờ đẫn: "Sao anh lại có thể nghĩ rằng em thật sự thích anh chứ."
Nói xong, liền quay người bỏ đi.