Sau Khi Nam Chính Công Lược Nhầm Người - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-07 11:03:28
Lượt xem: 1,149
Tôi hẹn gặp Khương Ninh.
Nói với cô ấy, những năm qua tôi và Kỳ Hạ không có quan hệ gì cả.
Kỳ Hạ đang theo đuổi cô ấy là thật, giữa tôi và Kỳ Hạ đều là giả.
Khương Ninh suy nghĩ một lúc, rồi hỏi tôi:
"Vậy thì sao?"
Tôi bị cô ấy hỏi đến ngẩn người: "Vậy thì cô có thể không chút do dự mà ở bên Kỳ Hạ... "
Khương Ninh cười: "Tại sao tôi phải ở bên Kỳ Hạ?"
"Cho dù không có quan hệ của cô, cho dù anh ấy thật sự thích tôi."
"Tôi nhất định phải ở bên anh ấy sao?"
"Sao cô không hỏi xem tôi có thích anh ấy không?"
Cô ấy lắc đầu, trong mắt ánh lên vẻ kỳ lạ:
"Tôi chỉ có sự tôn trọng và biết ơn đối với Kỳ tổng, không có suy nghĩ gì khác, mấy năm nay chỉ muốn làm tốt sự nghiệp của mình, không muốn lãng phí thời gian vào chuyện tình cảm."
"Tôi muốn xem, tôi có thể đi đến đâu."
Không phải chứ, cô từ kẻ mê muội vì tình yêu chuyển sang kẻ mê muội sự nghiệp à?
Tôi im lặng hồi lâu.
Từ bao giờ cô gái từng làm ầm ĩ muốn Kỳ Hạ coi trọng mình hơn một chút, đột nhiên không còn vì ánh mắt của Kỳ Hạ dừng lại mà rung động nữa:
Khương Ninh đột nhiên lại ghé sát tôi:
"Hơn nữa Giang Ngưng, cô chỉ nói giữa hai người không có quan hệ gì cả."
"Sao không nói anh ấy không thích cô?"
"Sao không nói cô không thích anh ấy?"
"Lúc nãy khi cô nói hai người không có quan hệ gì, cô có biết sắc mặt mình khó coi đến mức nào không?"
-
Sắc mặt khó coi thì làm sao?
Say rượu sắc mặt khó coi là chuyện bình thường!
Khương Ninh nghiến răng nghiến lợi: "Giang Ngưng, đồ nhát gan!"
Cô là nữ chính thì đương nhiên không sao cả rồi.
Nhưng chúng tôi là NPC rất dễ c.h.ế.t đấy có biết không?
Trên đường về nhà, tôi không nhịn được mà cau mày.
Rõ ràng tôi luôn nhắc nhở bản thân phải quản tốt trái tim mình.
Anh ấy là người muốn công lược người khác, đừng tự chuốc lấy khổ sở.
Nhưng anh ấy thật sự quá giàu có.
Haiz, yêu một người đàn ông giàu có và đẹp trai là số phận của tôi...
-
Chưa về đến nhà, đã thấy Kỳ Hạ lại ở dưới lầu từ xa, quầng thâm mắt, tinh thần sa sút.
Nam chính này hình như còn dễ c.h.ế.t hơn cả NPC là tôi...
Kỳ Hạ nhìn thấy tôi, hiếm khi nở nụ cười: "May mà còn đợi được, cuối cùng vẫn có thể gặp em."
Tôi sững người, bước chân cứng đờ, rõ ràng mới chỉ là mùa thu, sao lại khiến tôi lạnh đến thấu xương vậy?
Tôi khàn giọng hỏi: "Có ý... gì?"
Kỳ Hạ bước về phía tôi, vẻ mặt thờ ơ, như thể đang nói một chuyện rất bình thường: "Anh bị hệ thống ràng buộc, yêu cầu anh phải công lược nữ chính Khương Ninh."
"Hai tiếng trước anh đã từ bỏ."
"Trước em, công lược ai anh cũng thấy không sao cả."
Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt dừng lại một chút không dễ phát hiện: "Nhưng sau khi gặp em, người đó chỉ có thể là em."
"Giang Ngưng, cho dù em không yêu anh."
"Anh cũng không thể đi công lược người khác."
"Em là nữ chính của anh, anh không còn cách nào khác."
"Công lược thất bại sẽ bị trừng phạt, có lẽ anh sẽ sớm biến mất."
"Chỉ nghĩ rằng, đến gặp em một lần."
Anh ấy đột nhiên ôm chặt tôi vào lòng, giọng điệu vừa tàn nhẫn vừa quyến luyến: "Giang Ngưng, anh cố ý đến gặp em, anh muốn em mãi mãi không quên được anh."
"Cho dù không yêu anh, cũng phải nhớ anh."
-
Mãi lâu sau tôi mới run rẩy lên tiếng, giọng nói nghẹn ngào đến mức tôi không thể nào kìm nén được: "Kỳ Hạ, anh có bị điên không..."
"Em đều không thích anh, sao anh phải từ bỏ chứ... Anh cố gắng thêm một chút nữa đi, biết đâu anh cố gắng thêm một chút nữa... là được rồi?"
Kỳ Hạ không buông tay đang giữ chặt tôi ra: "Giang Ngưng, chuyện gì cũng có thể cố gắng."
"Chỉ có thích một người, không cần cố gắng, cũng không thể cố gắng."
Tôi không thể kìm nén được nước mắt nữa, khóc nức nở.
Ôm chặt Kỳ Hạ, sợ rằng giây tiếp theo anh ấy sẽ biến mất.
Tôi vừa khóc vừa nấc lên, cuối cùng cũng chịu nói lời thật lòng: "Em thích anh, Kỳ Hạ, em không muốn anh biến mất."
Tôi chưa bao giờ hận việc mình chỉ là một nhân vật phụ như vậy.
Ngay cả tư cách được yêu cũng không có.
-
Tôi ôm Kỳ Hạ khóc suốt một tiếng đồng hồ, khóc đến mức nước mắt đã khô cạn mà anh ấy vẫn ổn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-nam-chinh-cong-luoc-nham-nguoi/chuong-7.html.]
Tôi không khóc được nữa.
Kỳ Hạ ánh mắt hơi tối lại: "Quả nhiên em không thích anh lắm."
...
Tôi véo mạnh vào đùi mình một cái, nước mắt lập tức tuôn ra.
Tôi tiếp tục khóc không được sao?
-
Lại một tiếng đồng hồ nữa trôi qua.
Kỳ Hạ vẫn ổn.
Tôi thì sắp khóc đến c.h.ế.t rồi.
Cuối cùng, nửa tiếng sau, Kỳ Hạ nhận được tin nhắn của hệ thống.
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Kỳ Hạ sắc mặt có chút kỳ quái: "Khóc sớm rồi, hình như anh không cần c.h.ế.t nữa."
"Hình phạt cho việc thất bại nhiệm vụ không phải là cái chết."
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả lại nghe anh ấy nói: "Nhưng tiền thì mất hết rồi."
?
Điều này khác gì c.h.ế.t chứ?
Kỳ Hạ nháy mắt với tôi: "Giang Ngưng, em sẽ không chê anh chứ?"
"Còn nữa, vừa rồi hệ thống nói với anh, để cho việc công lược thêm thú vị, họ còn tặng kèm cho anh khả năng đọc tâm của người được công lược."
"Giang Ngưng, hửm? Em nói xem, chuyện này là sao?"
Tôi cười ha ha, sờ sờ cánh tay anh ấy: "Ông xã cứng ngắc rồi, hóa ra là đã chết."
Kỳ Hạ: "?"
-
Tôi luôn nghĩ rằng yêu Kỳ Hạ giàu có là định mệnh của tôi.
Khi Kỳ Hạ tay trắng, tôi thậm chí không dám chắc mình có còn yêu Kỳ Hạ nữa hay không.
Tôi thật sự quá yêu tiền rồi.
Nhưng tôi phát hiện, tôi vẫn yêu anh ấy.
Yêu anh ấy khi không còn tiền.
Một phát hiện thật đáng tuyệt vọng.
Tôi thật sự quá yêu rồi...
Hóa ra, yêu Kỳ Hạ mới là định mệnh của tôi.
-
Quả nhiên tiền kiếm được từ đâu sẽ tiêu vào đấy.
Số tiền kiếm được từ Kỳ Hạ lúc trước, bây giờ lại phải dùng để nuôi anh ấy.
Khương Ninh gửi tin nhắn cho tôi, giơ ngón giữa: 【Đồ mê muội vì tình yêu!】
Được rồi được rồi, cô là nữ chính, cô cao quý.
Ngậm nước mắt lấy của cô ấy gấp đôi tiền mừng.
-
Ngày kết hôn, Khương Ninh làm phù dâu cho tôi.
Cô ấy có chút cảm khái: "Người yêu tiền nhất, cuối cùng lại gả cho người không có tiền."
Tôi cũng cảm khái: "Người mê muội vì tình yêu nhất, vậy mà vì sự nghiệp quyết định không kết hôn."
Cô ấy đội khăn voan lên đầu cho tôi: "Nhưng không sao cả."
"Đây là cuộc sống do chúng ta tự mình lựa chọn."
Trong lòng tôi khựng lại, cuối cùng cũng hỏi ra câu hỏi mà tôi luôn muốn hỏi: "Khương Ninh, cô có phải... đã thức tỉnh rồi không?"
Khương Ninh chỉnh lại đuôi tóc cho tôi: "Ý cô là từ nữ chính biến thành chính mình sao?"
"Tớ chỉ là hôm đó khi được gọi vào văn phòng tôi đã nghĩ."
"Hóa ra nỗ lực thật sự sẽ được nhìn thấy."
"Vậy nên tôi muốn để nhiều người nhìn thấy hơn nữa."
"Tôi muốn đứng ở vị trí cao hơn, nhìn ngắm phong cảnh ở nơi cao hơn, cũng trở thành phong cảnh trong mắt người khác."
Tôi hỏi cô ấy: "Đẹp không?"
Đôi mắt cô ấy sáng long lanh: "Đẹp!"
Cô ấy cười ranh mãnh, rồi hỏi ngược lại tôi: "Vậy cô đã thức tỉnh như thế nào?"
Ban đầu tôi không muốn nói, nhưng không chịu nổi sự mè nheo của Khương Ninh, cuối cùng chỉ có thể đỏ mặt nói: "Bởi vì Kỳ Hạ cho quá nhiều..."
"Khiến tôi thật sự không thể nào nhẫn tâm rời đi theo cốt truyện."
"Tôi cứ như vậy mà thức tỉnh."
Khương Ninh cười tôi một hồi lâu, cười đến chảy nước mắt, nhưng cuối cùng cô ấy chỉ thở dài một tiếng: "Thật tốt."
"Chúng ta đều tự viết nên cuộc đời của chính mình."
Đúng vậy.
Thật tốt.
Giọng nói của Kỳ Hạ vang lên từ ngoài cửa: "Giang Ngưng, anh đến đón em."
Được.
Em cũng đến gả cho anh...