Sau Khi Nguỵ Trang Vai Ác Sụp Đổ, Ta Bỏ Chạy Suốt Đêm - 13
Cập nhật lúc: 2024-08-17 21:55:58
Lượt xem: 29
Đã từng có rất nhiều ký chủ xuyên nhanh vào hệ thống trung xuất đều phát từ các loại mục đích khác nhau tiếp cận nhiệm vụ đối tượng, muốn thông qua loại thủ đoạn này đạt được những thứ chưa bao giờ có trong đời sống hiện thực như là cảm tình, tiền tài, quyền thế.Đến cuối cùng vĩnh viễn đều là giỏ tre múc nước, công dã tràng, thậm chí mất cả chì lẫn chày.
—— Đừng dính líu tình cảm vào thế giới nhiệm vụ.
Là thủ tục đầu tiên khi trở thành ký chủ.
Thời Ngọc trông rất buồn ngủ, không nói chuyện với nó nữa, từ từ chìm vào giấc ngủ nhẹ với mí mắt buông xuống.
Mới vừa ngủ không quá hai phút, cậu đã bị âm thanh dột nhiên của hệ thống đánh thức.
“Ký chủ, Thẩm Thác tới!”
Thẩm Thác.
Vẫn chìm đắm trong giấc ngủ êm đềm Thời Ngọc mờ mịt nghĩ nghĩ, Thẩm Thác là ai?
A…… đối tượng nhiệm vụ của mình
Gian nan mở mắt ra khỏi cơn buồn ngủ, sắc mặt Thời Ngọc không được tốt cho lắm, ngoại trừ đôi môi ngày càng ửng hồng và căng mọng, lông mày và đôi mắt đều phủ một tầng u sầu.
Quấn mình trong chăn, cả người cậu mềm nhũn dựa vào tường và nhắm mắt lại. Cửa phòng y tế bị đẩy ra, giọng nói trầm thấp lạnh lùng của nam sinh theo trong không khí điều hòa truyền vào vành tai.
“Có người sao?”Thời Ngọc không trả lời.
Nam sinh ở của không nghe thấy tiếng trả lời, cuối cùng nhấc chân bước vào. Cách một tấm màn che lại, Thời Ngọc nghiêng thân mình dựa vào tường, mí mắt uể oải gục xuống, nhìn về phía Thẩm Thác.
Thẩm Thác thoạt nhìn giống như đang tìm thuốc gì đó, hắn đứng ở ba tầng tủ thuốc trước nhìn một chút, cầm lấy một hộp thuốc cảm mạo.
Đang chuẩn bị đi đăng ký, bỗng dưng, bên tai vang lên một giọng nam khàn khàn: “Thẩm Thác.”
Giọng nói của nam sinh có chút mỏng, âm điệu nhỏ nhẹ vì buồn ngủ.
Nam sinh đen đứng giữa phòng y tế dừng lại một lúc, xác định một lúc, hắn mới lạnh mặt, xoay người quay lại với khuôn mặt lạnh lùng. Không biết từ lúc nào mà bức màn ngủ màu trắng đã bị kéo ra một khoảng.
Thiếu niên tuấn mỹ tuấn mỹ khẽ cúi đầu, nâng mí mắt nhướng mi lạnh lùng nhìn hắn một cái, nước da trắng như tuyết, hàng mi dài như lông quạ phủ bóng, đôi môi ửng hồng căng mọng hơi hé ra khe nhỏ, hơi thở nhè nhẹ, mơ hồ có thể nhìn thấy một cái mềm mại tinh tế đầu lưỡi.
Toàn bộ khung cảnh lộng lẫy và quyến rũ, ập vào trước mặt một sự rực rỡ sống động và thơm ngát.
Đôi mắt đen đột nhiên trầm xuống, xoay chuyển màu đen nồng đậm. Thẩm Thác sống lưng thẳng tắp, nắm chặt thuốc cảm mạo đến ngón tay trắng bạch,máu chảy róc rách trong kinh mạch uốn khúc, miệng khô nóng khó hiểu. Tuy nhiên, giọng nói của anh vẫn lạnh lùng kiềm chế, thờ ơ nói: “Có việc sao?”
“Có việc.” Thiếu niên dựa vào tường nhìn hắn chằm chằm.Nghĩ đến lời hệ thống vừa nói song hành tra tấn cơ thể và tinh thần, Thời Ngọc trầm ngâm một lát, tùy ý lại tự nhiên nói: “l
"Chân có chút chuột rút —— cậu lại đây, xoa cho ta.”
Phòng y tế đột nhiên rơi vào sự im lặng c.h.ế.t chóc.
Nói xong câu này, Thời Ngọc liền mệt mỏi ngáp một cái, trong mắt hiện lên một tầng ánh sáng mỏng manh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-nguy-trang-vai-ac-sup-do-ta-bo-chay-suot-dem/13.html.]
Cậu nghiêng người, cái mền mỏng màu trắng tuột khỏi vai, lộ ra một ít da thịt trắng nõn non nớt, ánh sáng trượt xuống cổ áo đang mở, ẩn vào sâu bên trong.
Thẩm Thác còn chưa kịp động đậy, cậu đã khép hờ đôi mắt thúc giục:
"Mau lên.”
Nghĩ đến cái nhân thiết được thiết lập sẵn của cậu, cậu liền khó chịu nói:
"Cậu nghe không hiểu tiếng người à?”
Vừa nói xong, thiếu niên tóc đen vốn không nhúc nhích rốt cuộc cũng động đậy.
Cậu tiến lên hai bước và đi đến kế bên giường.
Cá Mặn Muốn Vươn Lên 🌱
Dáng người đĩnh đạc, với chiều cao đáng kính, nó tạo ra một cái bóng, dường như có thể bao phủ toàn bộ cơ thể của Thời Ngọc.
Thiếu niên nằm trên giường không mở mắt, khẽ cuộn cái mền lại, sau đó, một đôi chân thon dài thẳng tắp từ trong cái mền chậm rãi duỗi ra.
Thời Ngọc đang mặc một bộ đồng phục của trường, chiếc quần tây đen trơn bóng, ôm sát vào làn da mỏng manh.
Cậu duỗi thẳng chân và ra hiệu cho Thẩm Thác bắt đầu.
Thẩm Thác cúi đầu, mái tóc rối bù rũ xuống trước mắt, che đi đôi mắt đen láy.
Thật lâu sau, rốt cuộc cậu cũng duỗi tay ra, chậm rãi chần chờ do dự rồi đặt tay xuống đôi chân mềm mại mảnh khảnh kia.
Một giây sau, cái chân phải mềm nhũn dường như không còn sức lực đột nhiên run lên, đá về phía cậu.
Thẩm Phác theo phản xạ giơ tay lên, bàn tay phải mảnh khảnh và nhợt nhạt của cậu đang nắm lấy một bàn chân nhỏ nhắn và thanh tú.
Chân của cậu đang mang một đôi tất màu trắng bằng vải bông tinh khiết, đôi tất trắng sạch sẽ, hình như còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của bột giặt.
Thanh niên bị cậu nắm lấy chân, lông mi run lên, chậm rãi mở mắt ra nhìn cậu, giọng nói mềm mại và cảm giác khá buồn ngủ:
"Cậu làm sao vậy?”
Thẩm Thác cứng đờ cúi đầu.
Cái ống quần đen trơn bóng và mượt mà của cậu trượt lên trên khi bị cậu ấy nắm lấy chân.
Ngay cả khi nó có màu trắng chói mắt và tinh tế, nó giống như sữa bò hạng nhất, toát ra một sự ngọt ngào không thể nào giải thích được.
Cậu ấy cảm thấy nghẹt thở, đột nhiên nhắm mắt lại, vội vàng nhìn sang một bên.
Thời Ngọc không phát hiện ra sự khác thường, cậu ngẩng đầu lên, nói một cách tự nhiên:
“Ai cho phép cậu ngồi trên giường của tôi? Ngồi dưới đất đi. Chân của tôi bây giờ không đau lắm, mát xa chân cho tôi đi — cậu có thể làm được chứ?”