Sau Khi Nguỵ Trang Vai Ác Sụp Đổ, Ta Bỏ Chạy Suốt Đêm - 14
Cập nhật lúc: 2024-08-17 21:57:21
Lượt xem: 28
Thời Ngọc đang nằm trong cái mền hơi nhích lên phía trước một chút, hai cái chân thon thả trượt khỏi mép giường, theo động tác đó, làn da trắng nõn tinh tế khẽ run lên như gợn sóng trên mặt hồ: “Sao cậu lại thất thần? Không hiểu tôi đang nói gì sao?”
Thẩm Thác không biết làm sao mà bản thân lại quỳ rạp xuống đất.
Ma xui quỷ khiến thế nào, cậu lại nghe theo lời của Thời Ngọc.
Ngồi trên mặt đất, ánh mắt của cậu song song với đầu gối của cậu ta, lớp vải của chiếc quần đen trượt dài đến bắp chân của cậu ta chuyển động một cách nhịp nhàng.
Yết hầu của cậu lăn lộn lên xuống, đôi mắt đen láy sâu thẳm kia không nhìn thấy được một tia sáng.
Đôi tất trắng đến mắt cá chân đã được cởi ra.
Thời Ngọc còn đang nhắm mắt thư giãn, lại cảm thấy ớn lạnh lập tức mở mắt ra:
"Cậu làm cái quái gì vậy?”
Ngón chân tròn nhỏ như ngọc trắng của cậu co quắp lại, tựa hồ bị động tác của Thẩm Thác làm cho kinh ngạc.
Thiếu niên tóc đen vừa mới cởi bỏ một bên tất chân liền dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn cậu, đôi mắt phượng hẹp dài đen láy bất động, giọng nói trầm thấp khàn đặc.
“Mát xa chân … không lẽ không cần phải cởi tất ra à?”
Cá Mặn Muốn Vươn Lên 🌱
… Cởi tất sao?
Yến Thời Ngọc chưa bao giờ bị ai làm nhục cả.
Thời Ngọc sửng sốt một lúc, và cẩn thận nhìn vẻ mặt của Thẩm Thác.
Thiếu niên tóc đen đang ngồi dưới đất, vai và cổ gọn gàng gầy gò, những ngón tay thon dài có xương khớp rõ ràng đang nắm lấy bàn chân của cậu, mu bàn tay lộ ra từng sợi gân xanh, kinh mạch rõ ràng.
Trên khuôn mặt tái nhợt lãnh đạm không có biểu tình gì, môi mỏng mím chặt lại, hai mắt cụp xuống, không nhìn vào ánh mắt của cậu, bình tĩnh chống lại phong ba bão táp.
Thật sự là rất có tính kiên nhẫn.
… Có vẻ như không có làm cái gì sai?
Đôi lông mày thanh mảnh đã không còn nhíu lại.
“... Vậy tùy cậu.”
Thời Ngọc ngả người ra sau, uể oải nói.
Thiếu niên trên mặt đất im lặng một lúc, sau đó tiếp tục di chuyển.
Chiếc tất còn lại cũng đã được tháo ra.
Máy điều hòa dường như được bật ở mức thấp nhất, không khí ở đây tràn ngập sự mát mẻ. Ngón chân co quắp lại vì sự khó chịu, Thời Ngọc bơ phờ dựa vào chiếc gối sau lưng, nghiêng đầu, cổ áo trượt xuống một mảng lớn theo sự chuyển động. Cậu không để ý mà kéo cái áo lên.
Mu bàn chân đột nhiên bị cảm giác thô ráp sờ vào.
Hàng mi run lên, Thời Ngọc nhướng mi nhìn xuống.
Thiếu niên tóc đen cúi đầu, dùng đôi tay thon dài sạch sẽ của mình nhéo vào mu bàn chân, giống như đang tìm huyệt đạo, có hơi dùng sức, nhẹ nhàng, còn có một chút cảm giác ngứa ngáy khó hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-nguy-trang-vai-ac-sup-do-ta-bo-chay-suot-dem/14.html.]
Thời Ngọc nhìn cậu, nhướng mày, và đột nhiên đá một cách hung ác vào n.g.ự.c của cậu.
Lần này, Thẩm Thác không phản ứng gì cả, bản thân chịu đựng tiếp nhận cú đá của cậu.
Chậc chậc.
Như vậy mà cũng chịu được sao?
Thời Ngọc nheo mắt lại, sau một khắc, cậu tùy ý giơ mu bàn chân lên, cọ cọ vào cằm của Thẩm Thác.
Làn da mu bàn chân trắng nõn, sạch sẽ mềm mại, dưới lớp da mỏng manh như dây leo ẩn hiện những đường gân nổi lên.
Thẩm Thác buộc phải ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Yến Thời Ngọc.
Trên cằm có một động tác mềm mại ấm áp, tản ra hơi thở ngọt ngào như sữa, trên chiếc giường gần ngay trước mặt, người thanh niên quấn trong cái mền mỏng có đôi lông mày và cặp mắt rất đẹp, gò má hồng hào, đôi mắt sáng rực rỡ.
Cậu nhìn cậu ta, đôi môi cong lên, hàng mi dài khẽ run nhẹ, nở một nụ cười xấu xa ấu trĩ.
“Thẩm Thác, nhìn cậu thật giống như con cún nhỏ mà trước kia tôi từng nuôi.”
Thiếu niên tóc đen yên lặng cụp mắt xuống, lông mi run rẩy.
“Làm chó con của tôi, được không?”
Mí mắt đột nhiên nhướng lên, đôi mắt đen của Thẩm Thác lạnh lùng, toát ra một tia lạnh lùng.
Nhưng Thời Ngọc dường như không chú ý đến điều đó, tiếp tục dùng mu bàn chân bất cẩn cọ vào cằm của cậu ta, nói chuyện với giọng nói chậm rãi, kéo dài:
"Cậu sẽ là một con ch.ó nhỏ trong một năm — sau một năm đó, tôi sẽ buông tha cho cậu, có đồng ý không?”
Có một sự im lặng c.h.ế.t chóc.
“Ting ~~”
Tiếng chuông báo hết giờ học của tiết đầu tiên đột nhiên vang lên ngoài cửa sổ.
Sân trường vốn im lặng hồi lâu bỗng sôi động hết lên.
Tuy nhiên, chỉ có một nơi vẫn im lặng.
Không biết qua bao lâu, thiếu niên bị ép ngẩng đầu nhưng vẫn cụp mắt xuống rốt cuộc cũng nhìn cậu, đôi mắt phượng thâm thúy đáng sợ, thanh âm trầm khàn như bị lửa đốt:
"... Một năm sao?”
“Ừ.” Nụ cười của Thời Ngọc càng rõ hơn, đôi mắt lấp lánh và xinh đẹp của cậu cong lên như một vòng cung hình lưỡi liềm, rõ ràng và sạch sẽ, nhưng những lời cậu nói rất khó nghe:
“Tôi nói gì, tôi bắt cậu làm gì, cậu không được phản kháng và không được bỏ trốn giữa chừng.”
“----- Cậu có muốn thử không? Thẩm Thác, đây là cơ hội duy nhất để cậu thoát khỏi tôi đấy.”
…
"Mình sẽ thử.”
Giọng nói khàn khàn lạnh lùng vang vọng trong căn phòng trống rỗng, chàng trai đẹp trai có dáng vẻ u ám nghiêng đầu cười lớn, cậu cong môi, lông mi dài hơi rũ xuống, đôi môi căng mọng ẩm ướt, như một trái dâu tây nghiền nát, phủ đầy một lớp nước bóng loáng vô cùng quyến rũ.
“Vậy thì trước tiên gọi tên của tôi xem nào, con ch.ó nhỏ của tôi.”