Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SAU KHI RỜI KHỎI HẦU PHỦ, TA TRỞ THÀNH CÁO MỆNH NHẤT PHẨM PHU NHÂN - C10

Cập nhật lúc: 2024-08-09 15:47:15
Lượt xem: 659

8.

 

Ninh quý phi coi trọng, khiến cho nhất thời danh tiếng của Bình Dương hầu phủ vang xa, ngay cả hạ nhân trong phủ đi đường cũng oai phong hơn.

 

Ta ở tiểu phật đường, đợi hơn mười ngày, người trong phủ cũng gió chiều nào xoay chiều, bắt đầu coi nhẹ việc chăm sóc ta.

 

Bình Dương Hầu vẫn chưa bỏ rơi ta, theo nguyên văn những gì hắn nói thì là:

 

“Ta muốn ngươi nhìn ta ở trên đỉnh cao, để ngươi hối hận đến cầu xin ta. Chờ mọi chuyện xong xuôi, ta muốn nâng Phù nhi làm chính thê, giáng ngươi làm thiếp, muốn rời đi? Cho dù là ch, ngươi cũng ch ở trong Hầu phủ này cho ta.”

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Hắn thoạt nhìn rất kiêu ngạo, đắc ý, chỉ có ánh mắt nhìn ta thâm độc lại phức tạp.

 

Ngay khi hắn đến tiểu phật đường một lần nữa, hạ nhân đến thông báo rằng Tạ Cập Nguyên đã đến, yêu cầu gặp ta.

 

Trong mắt hắn loé lên một tia sáng, rất nhanh nở nụ cười trào phúng, vui sướng đến cực điểm:

 

“Còn không mau mời Tạ đại nhân vào, ta còn tưởng rằng Tạ thượng thư đang ở nhà đóng cửa suy nghĩ, thì ra hắn còn có tâm trạng ghé thăm Bình Dương Hầu phủ ta.”

 

Ngón tay vê phật châu của ta khẽ run, bởi vì ta cố ý né tránh, đã lâu ta không gặp qua đứa trẻ này.

 

Tạ Cập Nguyên trực tiếp được đưa tới tiểu phật đường.

 

Trong sương khói lượn lờ, thanh niên cao lớn khoẻ mạnh mặc một bộ trường bào màu trắng đứng ngược sáng, trong phút chốc có chút không giống người phàm.

 

Lâu rồi không gặp, hắn thay đổi rất nhiều.

 

Mặt mày thanh lãnh như tuyết, trên người mơ hồ toả ra vài phần uy nghiêm, tựa hồ vạn vật trên thế gian đều không có gì đáng để hắn lưu luyến.

 

Cùng với thiếu niên kiêu ngạo lại ngại ngùng trong kí ức của ta có rất nhiều bất đồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-roi-khoi-hau-phu-ta-tro-thanh-cao-menh-nhat-pham-phu-nhan/c10.html.]

 

Ánh mắt hắn lướt qua người Bình Dương Hầu, nhìn thẳng vào ta, nhẹ nhàng gật đầu:

 

“Mẫu thân.”

 

Bình Dương Hầu cười âm hiểm:

 

“Tạ đại nhân vẫn kiêu ngạo như vậy, không để bất luận kẻ nào để vào mắt nhỉ.”

 

Tạ Cập Nguyên nhíu mày, lúc này mới nhìn về phía hắn vái chào, lời nói khẩn thiết:

 

“Ta có việc muốn cùng mẫu thân thương lượng, không biết Hầu gia có thể tránh đi một chút hay không?”

 

Bình Dương Hầu sững sờ, lại nghĩ đến đây hẳn là lần đầu tiên hắn có bộ dáng cầu xin người khác như vậy, liền cười cười nói:

 

“Tạ đại nhân cũng có lúc phải cầu xin người khác à, thật là doạ ta sợ hãi.”

 

Mặc dù nói như vậy, nhưng rốt cuộc hắn vẫn kiêng dè Tạ Cập Nguyên, cũng không dám làm khó quá nhiều.

 

Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại ta cùng Tạ Cập Nguyên.

 

Đôi mắt hắn sáng lấp lánh nhìn về phía ta:

 

"Ta tự tiện làm chủ thỉnh phong cáo mệnh cho mẫu thân, không biết có chọc mẫu thân không vui hay không?"

 

Ta lắc đầu:

 

“Ta biết ngươi là vì muốn tốt cho ta.”

 

 

Loading...