Sau khi sống lại, ta biến kẻ phụ ta thành cây đào - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-07-05 20:15:02
Lượt xem: 385
01.
Kiếp trước, ta đã c.h.ế.t dưới tay Cố Thành.
Ta là một tiểu Hoa Đào tiên, nương náu tại thân cây đào, thế nhưng lại c.h.ế.t trong mùa xuân đầy sự sống.
Cố Thành dùng một ngọn đuốc vàng thiêu rụi kim thân của ta, đốt cháy sạch sẽ mọi thứ.
Vào thời điểm ta bị trọng thương, hắn một chân đạp gãy cột sống của ta, phá hoại sinh cơ của ta.
Những người đi cùng hắn đến đây đã phá huỷ cả thôn làng, đèn lồng đỏ trong lễ mừng năm mới bị đập nát, những người chỉ còn chút hơi thở cũng bị chôn vùi trong hố sâu.
Máu đỏ nhuộm cả ngôi làng, trái tim ta cũng tan nát theo.
Ta nằm liệt trên mặt đất, đau đớn không thể chịu nổi, nhưng vẫn cắn răng hỏi Cố Thành :
"Ngươi không mẹ không cha, cả ngôi làng này đã nuôi nấng, nhìn ngươi lớn lên."
"Khi trời lạnh, là Vương bà bà cắt vải để may quần áo ấm cho ngươi mặc, là Lý ca ca thương xót ngươi nhỏ tuổi, dắt ngươi đi làm những công việc nhẹ nhàng, thậm chí chi phí học hành cũng do cả làng gom góp cho ngươi."
"Lòng dạ ác độc như vậy, ngươi không sợ báo ứng sao?"
"Báo ứng?"
Cố Thành cười lạnh, dùng gót giày đạp mạnh vào vết thương của ta:
"Ta không sợ báo ứng, sau hôm nay, ta sẽ trở thành tiên, trên trời dưới đất, ai có thể làm gì được với ta!"
"Ngươi nói báo ứng à, tất cả những gì hiện tại là do họ tự chuốc lấy!"
Cố Thành thay đổi sắc mặt, cười điên cuồng, nói tất cả là lỗi của chúng ta.
"Ngươi nói họ nuôi ta ăn cơm, nhưng ta ăn toàn là cơm thiu, không có một miếng cơm trắng, còn họ ăn cá lớn thịt dày."
"Ngươi nói Vương bà may quần áo cho ta, nói thì hay, thực tế lại là vải thừa được may chắp vá lại."
"Lý gia thì lại càng buồn cười, rõ ràng nhà họ có nhiều tiền bạc, lại không cho ta than, buộc ta phải đốn củi lấy gỗ để đổi lấy."
"Cả làng đều không coi trọng ta, góp tiền học chỉ có chút ít, đủ để ai dùng cơ chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-song-lai-ta-bien-ke-phu-ta-thanh-cay-dao/chuong-1.html.]
Cố Thành liệt kê ra những điều mà mọi người dân trong làng đã làm cho hắn, nói với vẻ khinh bỉ.
Ai cũng chửi hắn là kẻ lấy oán trả ơn, như bạch nhãn lang.
Từ khi Cố Thành được sinh ra, mùa màng trong làng Hồng Chúc thường xuyên gặp khó khăn.
Vào giữa đêm, Cố Thành bị sốt cao, cha hắn đi tìm y quán, nhưng do trời tối không may ngã xuống vách núi, sau đó mẹ hắn vì quá đau buồn nên qua đời không lâu sau đó.
Mọi người đều nghĩ Cố Thành là tai tinh chuyển thế, vừa sinh ra đã khắc phụ mẫu, lại mang đến những điều không may cho làng.
"Một đứa trẻ vừa mới sinh ra, sao có thể làm cho mùa màng bị ảnh hưởng không tốt được ?."
"Chỉ có kẻ vô lương tâm nhất, thì mới đổ lỗi cho số mệnh."
Vương bà có tấm lòng nhân hậu đã đứng lên, nuôi dưỡng Cố Thành khôn lớn.
Dù nhà nghèo đến mức chỉ có cháo loãng cầm hơi, bà vẫn nhường cho Cố Thành một bát cơm.
Những mảnh vải của nhà họ đều để may quần áo cho Cố Thành, mùa đông cả nhà phải chịu lạnh.
Lý ca ca mùa đông năm ấy chuẩn bị cưới thê tử, để có thể vẻ vang mới mọi người, Lý gia đã chuẩn bị đủ sính lễ.
Lý ca nghĩ Cố Thành sống chỉ có một mình, sức khỏe yếu, nên trước ngày hôn lễ còn giúp hắn lấy củi, kết quả còn bị suýt bị hổ ăn thịt.
Mọi người đều thấy việc thiện này trong mắt, nhưng Cố Thành lại coi như họ không sẵn lòng vì mình.
02.
Quan binh đứng trên đỉnh núi cầm đuốc, tiến vào thôn Hồng Chúc.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Cửa lớn bật mở, những dân làng yếu đuối không thể chống cự, chỉ có thể than khóc giữa biển lửa, bất lực không thể trốn thoát khỏi cái chết.
Cố Thành ra lệnh cho binh lính đặt ta lên bàn, một tên lính dùng đao rạch mổ, chặt đứt tứ chi của ta.
Hắn moi tiên cốt của ta, hầm thịt ta thành canh và dâng lên cho Cố Thành.
Cố Thành cầm thìa khuấy bát thịt nhừ, nuốt từng miếng vào bụng.
"Người đáng c.h.ế.t nhất là ngươi. Nếu ngay từ đầu ngươi giúp ta luyện tiên thuật, ta đã không phải gia nhập Vân Sơn phái."
"Hắn nói ta có thiên tư tầm đạo, nhưng do tuổi tác quá lớn, không thể rèn luyện học tập kịp thời, nên con đường tu tiên trở nên vô vọng."