Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SAU KHI TỎ TÌNH NAM CHÍNH ĐÃ ĐỒNG Ý - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-10-20 10:32:33
Lượt xem: 385

5

Gần trưa tôi mới tỉnh dậy, không biết có phải do thức khuya tối qua không mà đầu óc tôi choáng váng, cổ họng như có lửa đốt. Tôi loạng choạng bước xuống giường, rót một cốc nước để làm dịu cổ họng, rồi lại quay về giường chuẩn bị ngủ thêm chút nữa.

Đúng lúc đó, điện thoại reo lên. Theo phản xạ, tôi cầm lên xem, thấy Lương Từ nhắn tin đến.

"Chào buổi trưa, em còn đang ngủ à?"

Tôi khá ngạc nhiên khi Lương Từ gửi tin nhắn kiểu này, vì trước đây ngày nào tôi cũng nhắn tin quấy rầy anh ấy như vậy.

"Ừ, em mới ngủ dậy."

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

Tin nhắn của Lương Từ nhanh chóng được gửi tiếp: "Hôm nay em có thời gian không? Tôi có thể đến lấy áo không, hình như sợi dây chuyền của tôi để quên trong áo khoác hôm qua."

Hóa ra là vì việc này mà tìm tôi, lòng tôi bất giác có chút hụt hẫng.

"Được, không vấn đề gì." Tôi nhanh chóng trả lời và gửi cho anh ấy địa chỉ.

Lương Từ đến rất nhanh, vừa dọn xong phòng khách thì tôi đã nghe tiếng gõ cửa. Tôi vội vàng mở cửa, và trong khoảnh khắc khi nhìn thấy anh ấy, tôi bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của anh.

Bộ đồ đen làm nổi bật vóc dáng cao ráo, nút áo đầu tiên hơi mở ra, để lộ xương quai xanh tinh tế, vốn dĩ khí chất đã lạnh lùng nay lại tăng thêm phần huyền bí.

Tôi chỉ nhìn một cái rồi cúi đầu ngay, vì so với sự tinh tế của anh, tôi trông thật tầm thường với bộ đồ ngủ màu hồng in hình gấu, tóc tai thì rối bời.

"Phòng hơi bừa bộn, anh đừng để ý." Tôi cười ngượng ngùng.

Lương Từ khẽ lắc đầu, khóe miệng cong lên một cách hoàn hảo: "Không sao đâu."

Khi Lương Từ bước vào phòng khách, tôi mới chợt nhận ra điều gì đó không ổn. Ánh mắt tôi ngay lập tức hướng về bức tường sau ghế sofa, và đúng như tôi lo sợ, bức ảnh đó vẫn đang treo ở đó. Mồ hôi lạnh gần như tuôn ra trên trán tôi.

Chủ cũ của thân thể này thật sự quá bi/ến th/ái, không chỉ chụp lén ảnh của Lương Từ mà còn treo ngay giữa phòng khách để ai cũng có thể ngắm nhìn. Tôi vốn định tháo xuống, nhưng lại quên mất.

"Em đi lấy áo cho anh." Tôi vội vã bước vào ban công, chỉ mong nhanh chóng tiễn anh ấy đi.

Thế nhưng, khi tôi quay lại với chiếc áo trong tay, Lương Từ đã đứng dưới bức ảnh, như đang ngắm nghía hay xét nét gì đó. Tôi lao đến chắn ngay trước mặt anh ấy” Em đã giặt xong áo hôm qua, rất sạch sẽ."

Lương Từ khẽ cúi đầu nhìn tôi: "Bức ảnh này là tôi sao?"

Tim tôi đập thình thịch, tôi nên nói là phải hay không đây? Ánh mắt của anh như đèn pha soi vào người tôi, không cách nào trốn thoát. Tôi nghiến chặt mắt lại: "Là anh."

Tôi nghĩ Lương Từ sẽ giận dữ, vì dù sao đây cũng là một hành động rất bi/ến th/ái. Nhưng anh lại mỉm cười, nụ cười ấm áp như gió xuân.

"Bức ảnh này rất đẹp." Lương Từ nhẹ nhàng vỗ vai tôi, như đang công nhận điều gì đó, rồi anh tiếp tục: "Lần sau em không cần phải chụp lén tôi đâu."

Tôi vừa định gật đầu, hứa rằng nếu còn chụp lén tôi sẽ là chó con, thì Lương Từ lại nói: "Em có thể chụp tôi một cách công khai."

Tôi nhìn anh ấy đầy khó tin, không lẽ anh bị ai đó nhập vào sao?

"Được rồi, tôi đi trước đây."

"Ồ, vâng." Đầu óc tôi hơi đơ ra, có lẽ do cơn choáng váng.

Tôi đi theo sau Lương Từ để tiễn anh ra cửa.

Nhưng vừa đi được vài bước, mắt tôi bỗng tối sầm lại, và giây tiếp theo tôi không biết gì nữa.

Khi mở mắt ra, tôi đã nằm trong bệnh viện.

"Em tỉnh rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/sau-khi-to-tinh-nam-chinh-da-dong-y/chuong-4.html.]

Một giọng nam vang lên bên cạnh. Theo phản xạ, tôi quay đầu nhìn, hóa ra là Lương Từ. Tôi vừa định ngồi dậy thì bị anh ấy nhẹ nhàng đè xuống.

"Đừng cử động, em đang truyền nước."

"Có chuyện gì em cứ nói với tôi."

"Em bị sao vậy?" Tôi mở miệng, nhưng cổ họng khô khốc, âm thanh phát ra khàn đặc.

"Em ngất đi." Lương Từ ngừng lại rồi nói tiếp,

"Bác sĩ nói em không chỉ bị sốt cao mà còn hạ đường huyết."

Tôi cẩn thận nhìn anh ấy: "Xin lỗi, em đã làm mất thời gian của anh."

Lương Từ có vẻ không ngờ tôi lại nói như vậy, anh khẽ nhíu mày: "Em không làm mất thời gian của tôi."

"À, trong lúc em đang truyền nước, điện thoại của em đã reo nhiều lần."

"Hả?" Tôi theo bản năng cầm điện thoại lên, thấy tin nhắn của Lâm Triệt hỏi tôi có chơi game không. Tôi vội vàng nhắn lại: "Mấy ngày tới không chơi game được đâu, tôi bị cảm rồi."

Ngay lập tức, cuộc gọi thoại của anh ấy đến. Tôi cuống cuồng định tắt, nhưng lại lỡ tay nhấn nhầm vào nút nghe.

"Cậu làm sao mà cảm, có nghiêm trọng không?" Giọng nói trầm ấm của Lâm Triệt vang lên từ đầu dây bên kia, tôi vội vàng che điện thoại và theo phản xạ nhìn về phía Lương Từ, không hiểu sao lại cảm thấy có chút chột dạ.

"Không có gì to tát, chỉ là cảm lạnh thông thường thôi." Tôi nói nhỏ.

"Đợi đấy, tôi sẽ đến thăm cậu."

"Không cần."

Tôi vừa nói xong thì đầu dây bên kia đã cúp máy. Tôi ngượng ngùng cười với Lương Từ, miệng nhanh nhảu nói: "Một người bạn thôi."

Lương Từ không nói gì, chỉ nhìn tôi chăm chú, ánh mắt sắc bén như thể muốn thấu hiểu tất cả. Không khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt, cuối cùng anh ấy mới lên tiếng:

"Tôi biết."

Câu nói của anh ấy khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi nghĩ thế là xong, nhưng không lâu sau, Lâm Triệt thật sự đến. Không chỉ đến, cậu ấy còn mang theo một bó hoa hướng dương.

"Tôi đến rồi đây, Tống Nhất." Cậu ấy vừa bước vào phòng bệnh đã chạy đến bên tôi, "Cậu không sao chứ? Đỡ cảm chưa?"

"Không có gì nghiêm trọng." Tôi hơi gượng gạo trả lời, mắt lại nhìn ra sau lưng Lâm Triệt, nhưng cậu ta đã chắn kín mất tầm nhìn, chẳng thấy Lương Từ đâu.

"Không sao là tốt rồi. Tôi đã rất vất vả mới tìm được đến đây."

Lâm Triệt nhìn tôi nghiêm túc nói.

Tôi còn chưa kịp trả lời thì giọng của Lương Từ đã vang lên từ phía sau: "Táo đây."

Ánh mắt tôi đảo qua hai người, cuối cùng nhận lấy quả táo mà Lương Từ đã gọt vỏ: "Cảm ơn anh."

Lâm Triệt dường như đến lúc này mới phát hiện trong phòng còn có người khác. Cậu ta quay lại nhìn Lương Từ, vài giây sau thì thốt lên như bừng tỉnh:

"À, Tống Nhất, đây là người bạn mà cậu nhắc đến phải không?"

Lương Từ lặng lẽ lặp lại: "Bạn bè."

Cả hai người cùng nhìn chằm chằm vào tôi, và ngay lúc này tôi chỉ ước có thể biến mất khỏi đây. 

 

Loading...