Sơn hải bất tương bình - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-29 22:25:21
Lượt xem: 247
29.
Một tuần sau khi trở về từ Thái Lan.
Nghiêm thị vì quản lý nội bộ yếu kém, một lượng lớn lãnh đạo cấp cao đột ngột rời đi, làm dấy lên tin tức nóng hổi trên mạng.
Trong tòa soạn cũng rộn ràng bàn tán.
“Thật không ngờ, tin tức của tập đoàn họ Nghiêm cũng bị lộ ra ngoài, không biết có sắp phá sản không nữa.”
“Đây là một tập đoàn huyền thoại, trước giờ chẳng ai dám viết gì về họ.”
“Nghe nói mấy năm nay, nhà họ Nghiêm và nhà họ Lục luôn tranh đấu ngầm, tập đoàn họ Lục thì phát triển nhanh chóng, còn nhà họ Nghiêm lại chẳng có động tĩnh gì.”
“Có tin đồn rằng, bạn gái của con trai trưởng nhà họ Lục mất trong một vụ tai nạn xe không phải là ngẫu nhiên, mà do nhà họ Nghiêm cố ý gây ra.”
Tôi nắm chặt tờ báo trong tay.
Ba năm tôi làm vợ Lục Cảnh, hoàn toàn không biết những chuyện bí mật liên quan đến tập đoàn Lục Thị.
Như thể nhà họ Lục cố tình.
Có vẻ như ngay cả người giúp việc cũng không biết gì về những chuyện này.
Chưa bao giờ có ai nhắc đến cả.
30.
Khi về đến nhà.
Tôi liếc nhìn về phía chiếc xe đen đang đậu kín đáo trong góc đường.
Người đàn ông trên xe bước ra trong ánh chiều tà.
“Tan làm rồi à?”
Nhìn thấy Lục Cảnh trong chiếc áo khoác dài, tôi chẳng biết phải nói gì.
Anh ngẩng đầu, chỉ về hướng tầng trên.
“Anh vừa tới, thăm một người bạn.”
Tôi hơi ngạc nhiên, ở đây sẽ có bạn của anh sao?
Tôi cụp mắt xuống, gật đầu.
“Sao em còn phải đi làm? Chỗ tiền đó chưa đủ dùng à?”
Ánh mắt anh như có sức hút kỳ lạ.
Khi ly hôn, tôi nhận được một khoản tài sản lớn, đủ để sống sung túc cả đời.
Tôi lắc đầu.
“Được làm điều mình thích, mỗi ngày sẽ ý nghĩa hơn.”
Anh khẽ gật đầu.
Tay luồn vào túi áo khoác.
“Tôi chuẩn bị lên…"
Bất ngờ có tiếng xe phanh lại.
Tôi quay đầu, là Hà Thanh đến.
“Không ngờ cậu ở dưới nhà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/son-hai-bat-tuong-binh/chuong-8.html.]
Hồi sáng cậu ấy nói sẽ ghé qua sau giờ làm để đưa tôi ít thuốc bổ phổi.
Dù chưa kịp phản ứng, thuốc đã được cậu ấy dúi vào tay tôi.
“Tớ đã hỏi bác sĩ chuyên khoa phổi, các loại thuốc này đều có vị ngọt nhẹ.”
“Cảm ơn cậu.”
Cậu ấy nhận ra Lục Cảnh bên cạnh.
“Vị này là…?”
Tôi ngước lên, lúc này mới thấy Lục Cảnh vẫn còn đứng đó.
Ánh mắt anh nhìn qua Hà Thanh rồi dừng lại trên lọ thuốc trong tay tôi.
Cuối cùng, anh nhìn thẳng vào tôi.
“Là…”
Tôi ngập ngừng, không biết nên giới thiệu ra sao.
Lục Cảnh rút tay khỏi túi áo khoác, khẽ gật đầu.
“Tôi còn chút việc, xin phép đi trước.”
Anh quay người đi về phía xe của mình.
Hà Thanh ngỏ lời mời tôi ăn tối.
“Tối nay có thể nể mặt đi ăn cùng tớ không?”
Tôi hơi lưỡng lự.
Rồi gật đầu: “Được.”
Hà Thanh thực sự là một đối tượng rất đáng để tìm hiểu, có lẽ tôi nên thử bước ra khỏi quá khứ.
Dù không nhất thiết phải là một cuộc hôn nhân nữa.
31
Hai chiếc xe lướt qua nhau.
Ở cổng lớn, chiếc Porsche đen như báo, chủ động lùi lại hai số.
Kính xe hạ xuống.
Tôi liếc mắt nhẹ một chút.
Chạm phải ánh mắt của Lục Cảnh.
“Cảm ơn.” Hà Thanh cảm ơn xong, kéo kính xe lên, nhanh chóng lái xe ra khỏi cổng.
Trong nhà hàng kiểu Pháp ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Tôi nhấp một ngụm rượu vang, nhắm mắt lại rồi mở ra, đôi mắt hơi cay cay.
“Đừng uống nữa, chúng ta ra bờ sông đi dạo nhé.”
Hà Thanh đưa tay qua, cố lấy ly rượu của tôi.
“Xin lỗi, Hà Thanh...”
Tôi đột nhiên chùn bước, đáng ra tôi không nên hẹn hò với Hà Thanh trước khi hoàn toàn gỡ bỏ mọi khúc mắc trong lòng mình.
Điều đó thật sự rất ích kỉ.