Sơn hải bất tương bình - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-29 22:23:49
Lượt xem: 345
26.
Cửa phòng tiếp khách mở ra.
Tôi suýt va phải một người đàn ông cao lớn.
“Xin lỗi.”
Nhưng ngay sau đó, bầu không khí bỗng im phăng phắc.
Là Lục Cảnh.
Sao anh ta lại ở đây?
Chúng tôi nhìn nhau, cả hai đều thoáng sững sờ.
Tại căn tin.
Đỗ Thanh Hành đã lấy đồ ăn xong.
Đồ ăn được cải tiến quả là không tệ, vừa phong phú lại đầy đủ dinh dưỡng.
Nhưng ngồi đối diện là Lục Cảnh, tôi chẳng còn tí hứng thú nào.
Mãi đến khi nãy tôi mới hiểu ra, Lục thị đã đầu tư vào dự án mới của Hải Tâm.
Đỗ Thanh Hành kéo ghế ngồi xuống.
“Sao cậu không ăn? Chẳng lẽ đồ ăn căn tin mà tớ mới nâng cấp thất bại, nhìn là không ăn nổi rồi à?”
Tôi cầm đũa lên, động đũa một chút.
Lục Cảnh nhìn tôi: “Dạo này em thế nào?”
Tôi: “…”
“Tốt.”
Đỗ Thanh Hành đột nhiên hơi cúi người, đặt trước mặt tôi một ly nước ép.
“Dĩ nhiên là tốt rồi, không thấy sao, dạo này Giang Giang của chúng ta khí sắc hồng hào, tràn đầy sức sống.”
“Ly hôn với cậu có lẽ là quyết định đúng đắn nhất của cô ấy.”
“Hừ, cũng bởi vì hồi đó tớ không ở trong nước. Nếu tớ có mặt, tuyệt đối không để hai người kết hôn, để cậu có cơ hội làm tổn thương Giang Giang.”
Giờ đây tôi hối hận nhất chính là đã đồng ý với Đỗ Thanh Hành ra căn tin ăn trưa.
“Đừng ngại ngùng, người thấy ngại phải là cậu ta.”
Đỗ Thanh Hành lại ngồi gần tôi thêm chút nữa.
Lúc này, thái độ đứng về phía tôi của cậu ấy rất rõ ràng.
Cậu ta lại nhướn mày, hỏi:
“Tổng giám đốc Lục, khi nào cậu định cưới lần nữa?”
Bên kia không có bất kỳ phản ứng nào.
“À, nhớ rồi, dạo trước còn nói với tôi, rằng cậu ấy đã chia tay với người ngoài kia, sau này sẽ sống độc thân cả đời.”
Người đối diện cũng không tức giận, sắc mặt vẫn trầm ổn như cũ.
Tôi đặt đũa xuống, định rời căn tin để về sắp xếp lại nội dung.
Người đối diện lại đứng dậy trước.
“Đồ ăn tôi đã thử rồi, ổn đấy.”
“Báo cáo đánh giá tôi còn chưa xem, tôi về văn phòng trước đây.”
Đợi đến khi tiếng bước chân xa dần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/son-hai-bat-tuong-binh/chuong-7.html.]
Tôi mới nhấp một ngụm nước ép.
27.
Cuộc trao đổi buổi chiều là với phó tổng giám đốc của Hải Tâm.
Gần như suốt cả buổi chiều.
Tôi cũng đã ghi lại các yêu cầu cụ thể của Hải Tâm.
Khi ra về, cửa phòng họp bên cạnh cũng vừa mở.
Một nhóm các lãnh đạo cấp cao bước ra.
Tôi cầm túi xách, chuẩn bị rời đi.
Người cuối cùng ra khỏi phòng họp lại là Đỗ Thanh Hành và Lục Cảnh.
“Lần này nhờ có cậu, nếu không nhờ Lục thị đồng ý đầu tư, tôi cũng khó giữ được vị trí này.”
Lục Cảnh không đáp lại, cả hai chỉ tiếp tục bước đi.
“Nghe nói bệnh tình của anh trai cậu lại nghiêm trọng hơn à?”
“Đợi khi nhà họ Nghiêm sụp đổ, tôi sẽ đưa anh ấy về.”
“Cậu có cách đối phó với nhà họ Nghiêm rồi sao?”
“Giờ điểm yếu lớn nhất của tôi đã không còn, ít nhất là không còn gì để lo nghĩ nữa.”
Vừa qua khỏi góc khuất, hai người đã đi xa.
Tôi chỉ nghe thấy một tiếng thở dài.
Tôi lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Đỗ Thanh Hành.
“Tớ đã hoàn tất công việc rồi, về trước nhé.”
Vừa bước ra khỏi cửa công ty Hải Tâm, tôi nhận được tin nhắn của Đỗ Thanh Hành.
“Cậu không còn ở phòng tiếp khách à? Về rồi sao?”
28.
Công ty có một chuyến công tác, tôi phải bay sang Thái Lan.
Nhưng không ngờ lại gặp Lục Cảnh ở sân bay.
Anh thực sự rất nổi bật, đứng giữa đám đông.
Anh cũng nhận ra tôi rồi nhìn qua.
Nhưng giờ đây, chúng tôi đã là những người xa lạ.
Ánh mắt chỉ thoáng giao nhau, tôi lập tức quay đi, tìm chuyến bay của mình.
Cổng lên máy bay mà anh đứng là chuyến bay đi Thụy Sĩ.
Trong đầu tôi bất chợt nhớ lại cuộc trò chuyện giữa Đỗ Thanh Hành và anh cách đây một tuần.
Bệnh tình của anh cả Lục lại nặng hơn.
Ngồi trên ghế máy bay.
Tôi nhớ về lần đầu gặp anh trai anh cách đây mười năm.
Trong một căn phòng kín, anh ấy tự nhốt mình bên trong, hốc hác, như một người đã chết.
Từ lời kể của bác lao công từng quét dọn hành lang khi ấy, tôi biết rằng, sau khi người phụ nữ anh yêu qua đời vì tai nạn, anh ấy đã phát điên.
Sau đó, anh ấy được đưa ra nước ngoài để điều trị.
Tôi quay đầu lại.
Cổng lên máy bay khi nãy, giờ đây đã vắng tanh.