Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 104
Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:32:15
Lượt xem: 181
Trong đầu Thương Diệu hiện ra hai chữ, lại liên tục lắc đầu, không có khả năng, hai người bọn họ có b.ắ.n đại bác cũng không tới.
“Đây là làm sao vậy?” Thương Diệu lòng tràn đầy tò mò đứng lên.
Thương Vãn lau nước mắt trên khóe mắt: “Phu nhân đại tướng quân bắt nạt thần muội, ngài...”
“Chờ một chút, thê tử Tu Viễn à?” Đúng là nàng ấy thật. Thương Diệu càng thêm tò mò: “Hai người quen nhau như thế nào?” Tại sao hắn lại không nghe Sở Tu Viễn cùng Lâm Hàn nhắc qua chứ.
Thương Vãn: “Thần muội không biết nàng ta, là nàng ta tới cửa tìm thần muội, còn đạp đổ cửa lớn và cửa ở sảnh giữa của thần muội nữa. Hoàng huynh, ngài nói trên đời sao lại có nữ tử thô tục như vậy chứ? Người nọ vẫn là người mà ngài tìm cho Đại tướng quân nữa đấy. Hoàng huynh, sao ngài lại chọn như vậy chứ. Hôm nay nhất định phải làm chủ cho thần muội.”
Thương Diệu thu hồi sự tò mò trên mặt: “Nàng ấy vô duyên vô cớ đá cửa phủ ngươi làm gì?” Hắn nhẩm tính canh giờ hạ triều một chút: “Có phải ngươi chặn Tu Viễn ở chỗ của ngươi không? Nếu là như vậy thì đó là do ngươi làm sai trước.”
Thương Vãn trong nháy mắt quên luôn cả thút thít: “Hoàng huynh, thần muội chỉ là tìm đại tướng quân tán gẫu, hết cả không tới một nén nhang, thần muội cái gì cũng không làm.”
“Ngươi còn muốn làm gì nữa?” Thương Diệu hỏi.
Thương Vãn há hốc mồm, vội vàng nói: “Không muốn làm gì hết.”
“Ngươi là có quân quốc đại sự muốn tìm Tu Viễn thương nghị, hay là có dân gian đau khổ muốn tìm Tu Viễn thương thảo?” Thương Diệu lại hỏi.
Thương Vãn đang muốn giải thích, bỗng nhiên phát hiện không đúng, nàng ta là người bị hại, hoàng huynh của nàng ta đã không làm chủ cho nàng ta thì thôi, làm sao lại còn thẩm vấn nàng ta chứ?
“Hoàng huynh, là muội muội của ngài bị một nữ tử thô tục ức hiếp.” Thương Vãn nói xong, dừng một chút: “Nàng ta chính là đánh vào mặt ngài, đánh vào mặt hoàng gia chúng ta đấy.”
Thường Hỉ không khỏi cúi đầu, trong lòng tự nhủ uổng cho ngươi vẫn là muội muội bệ hạ, cũng không biết trong mắt bệ hạ quan trọng nhất là giang sơn xã triết.
Sở phu nhân trồng ra thứ mỗi mẫu sản lượng mấy ngàn cân, chỉ cần không phản quốc, cho dù nàng ấy có lỡ tay đánh c.h.ế.t ngươi, bệ hạ chỉ sợ cũng là trách nàng một trận, nhốt nàng mấy ngày mà thôi.
Thương Diệu xoa xoa thái dương: “Ngươi là muội muội của trẫm, nàng là thê tử của đại tướng quân của trẫm, ngươi bảo trẫm phải làm như thế nào? Sang năm Hung Nô xâm phạm, trẫm phong ngươi làm đại tướng quân, thay Tu Viễn lãnh binh ngăn địch nhé?”
Khóe miệng Thương Vãn giật giật, không dám tin: “Vậy việc này cứ bỏ qua như vậy sao?”
“Ngươi coi người khác là kẻ ngốc à?” Thương Diệu hỏi ngược lại: “Ngươi một nữ tử mà lại mời một nam tử bằng tuổi vào trong phủ, ý định là gì? Trước tiên khoan đừng giải thích vội, có phải ngươi đã từng ám chỉ với trẫm rằng ngươi có hảo cảm với Tu Viễn không? Đại tướng quân của trẫm cũng không phải là đầu gỗ, cho dù ngươi có biểu hiện đường hoàng người ta cũng không tin.”
Sắc mặt Thương Vãn thay đổi.
“Ngươi nói Sở phu nhân đánh vào mặt ngươi, theo cách nhìn của trẫm người đánh vào mặt ngươi là chính ngươi mới đúng.” Thương Diệu ngồi trở lại: “Hoàng muội, người có thể phong lưu, nhưng không thể hạ lưu.”
Thương Vãn há mồm vô ngữ: “Hoàng huynh...”
“Lui ra đi! Trẫm nơi này còn có một đống tấu chương nữa.” Thương Diệu liếc mắt nhìn ngự án một cái rồi nói.
Thương Vãn nhìn thấy đống trúc giản kia, há miệng rồi lại ngậm miệng, hành lễ rồi lui ra ngoài.
Thường Hỉ chờ nàng ta đi ra ngoài mới nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ, công chúa sẽ không đi tìm Sở phu nhân nữa chứ?”
“Lại đi nữa à?” Thương Diệu liếc mắt nhìn ra bên ngoài một cái, cười lạnh: “Nàng ấy có thể trói gô Thương Vãn lại mang tới gặp trẫm.”
Thường Hỉ không khỏi nghĩ đến một màn Lâm Hàn một gậy đánh heo ngất xỉu kia: “Công chúa nói Sở phu nhân không cho ngài mặt mũi, nô tài luôn cảm thấy nếu không phải bởi vì công chúa là muội muội của ngài, kết cục của công chúa cũng sẽ giống như cửa phủ công chúa thôi.”
“Nếu không thì ngươi cho rằng vì sao trẫm phải khuyên nàng ta chứ?” Thương Diệu liếc mắt một cái nhìn Thường Hỉ.
Thường Hỉ không khỏi run rẩy: “Sở phu nhân thật là, là…”
Thương Diêu: “Là cái gì?”
“Là nữ trung hào kiệt.” Thường Hỉ vội vàng nói ra: “Nô tài luôn cảm thấy để cho nàng ấy lãnh binh đánh giặc, nàng ấy sẽ…”
Thương Diệu cắt ngang lời hắn: “Cái này thì ngươi đã suy nghĩ nhiều rồi. Ngươi cho rằng chống lại Hung Nô chỉ cần võ công cao cường là được sao?”
“Nô tài, nô tài sai rồi. Đã quên bệ hạ cũng không thiếu thiện xạ chi sĩ.” Thường Hỉ vội vàng nói.
Thương Diệu hài lòng: “Hung Nô bên kia nếu không phải là thảo nguyên mênh m.ô.n.g vô bờ, hoặc là cát vàng, trời âm u hoặc sớm tối không phân biệt được đông tây nam bắc, không có cảm giác phương hướng tốt thì có thể từ đuổi theo Hung Nô biến thành bị Hung Nô vây quanh. Loại chuyện này còn ít nữa sao?”
“Nghe nói lần trước Viên tướng quân đại bại chính là bởi đại quân Hung Nô đang ở phía trước đột nhiên biến thành vòng ra phía sau à?” Thường Hỉ nhỏ giọng hỏi.
Thương Diệu: “Nếu không sao có thể bị đánh cho tan tác như thế?” Hắn duỗi thắt lưng, nhìn thấy tấu chương: “Vườn Phù Dung làm giấy chưa xong à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-104.html.]
Thường Hỉ ngẩn người, phục hồi tinh thần vội vàng nói: “Trong công thức làm giấy của Sở phu nhân có ghi phải dùng trúc sào mới mọc, bọn họ đại khái cảm thấy tre trúc loại nào cũng giống nhau cả, không tin lắm, kết quả giấy làm ra lần sau còn kém hơn cả lần trước. Nghe nói, nô tài cũng chỉ nghe nói thôi, giấy có thể dùng như giấy vệ sinh đã chất đầy cả một gian phòng.”
“Trách không được mấy ngày nay bọn họ giống như lặn mất tăm.” Thương Diệu cười nhạo một tiếng: “Sai người đưa cho phủ Đại tướng quân một ít, thuận tiện hỏi Sở phu nhân có phải chỉ có thể dùng trúc sào hay không.”
Thường Hỉ cười nói: “Vâng, nô tài đi ngay đây.”
Nhưng mà, Lâm Hàn nhận được giấy lại chẳng vui nổi, đợi người trong cung đi rồi, nàng liền hỏi Sở Tu Viễn ở bên cạnh: “Không có gì muốn nói à?”
“Nói cái gì?” Sở Tu Viễn nghi hoặc khó hiểu.
Lâm Hàn: “Thương Vãn tuyên bố muốn tìm bệ hạ, bệ hạ không tuyên chàng tiến cung, ngược lại sai người đưa tới một xe giấy, chàng nói bệ hạ có ý gì?”
“Tìm nàng để đổi công thức làm giấy đấy. Không phải vừa rồi nàng mới nói cho bọn họ biết cũng có thể dùng vỏ cây, thậm chí là tơ dệt vải để làm à, chính là công thức của tiền nhân, chỉ cần thêm vỏ cây nhão nhão sền sệt vào là thành.” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn cười lạnh một tiếng: “Không phải là đang hy vọng ta hết giận, đừng có chấp nhặt với muội muội của hắn sao? Chàng nói muội muội hắn chỉ mời chàng đến nghe vũ khúc, vậy thì vì sao bệ hạ cho rằng ta sẽ tức giận đây?”
“Phu nhân, đã qua rồi.” Sở Tu Viễn cười khổ.
Lâm Hàn: “Một ngày nàng ta không từ bỏ ý định, ngày đó còn…”
“Chờ một chút, phu nhân.” Sở Tu Viễn nhìn bốn phía, nha hoàn gia đinh không có ở đây, mấy hài tử cũng bị Sở Mộc mang đến cách vách: “Lần trước cũng không thấy nàng tức giận như vậy.”
Lâm Hàn há miệng muốn nói cái gì, chợt nhìn thấy vẻ mặt hắn đầy hy vọng, giống như là đang chờ mong cái gì, không khỏi chột dạ: “Chàng là phu quân của ta, ta tức giận mới là bình thường. Hay là chàng đang hy vọng ta cũng học theo Thương Vãn thu nạp một đám nữ tử, dạy dỗ từng người rồi lần lượt đưa vào trong phòng chàng?”
“Không, không.” Sở Tu Viễn vội vàng nói.
Lâm Hàn hừ một tiếng: “Còn không có gì để nói nữa sao?”
“Ta thật sự không biết nên nói cái gì hết.” Sở Tu Viễn thật sự không biết.
Nhưng mà, Sở Mộc trốn ở góc tường nghe ngóng tình hình nghe đến phát mệt: “Thẩm thẩm muốn chính miệng ngài nói, sau này nếu gặp lại Vãn công chúa thì phải đi đường vòng a, thúc phụ của ta ạ.”
Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn giật mình, theo tiếng nhìn lại, bên tường xuất hiện thêm một cái đầu, hai người lại giật mình thêm lần nữa.
“Lén lén lút lút còn ra thể thống gì hả!” Sở Tu Viễn tức giận nói.
Sở Mộc đi ra: “Không ra thể thống gì, nhưng ngài phải nói ra a.”
Sắc mặt Sở Tu Viễn đột nhiên biến đổi. Nhưng Sở Mộc không đợi hắn mở miệng liền nói: “Ta đi sang cách vách mang Đại Bảo, Nhị Bảo cùng Bảo Bảo qua đây, đã tới giờ Mùi rồi, nếu các ngươi đã không đánh nhau mà cũng không ăn thì chúng ta cũng c.h.ế.t đói trước.” Nói xong hắn liền trèo tường sang nhà bên cạnh.
Lâm Hàn khoanh hai tay, quay về phía Sở Tu Viễn.
“Sau này gặp nàng ta ta sẽ đi đường vòng, tuyệt đối không cho nàng ta có cơ hội chặn ta lại, ta thề với trời.” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn: “Nếu nàng ta nói hoàng hậu hoặc ta ở trong phủ nàng ta, chàng có đi không? “
“Không thể nào. Hơn nữa, nàng ta không dám động đến hoàng hậu, cũng không dám bắt nạt nàng, ta đi hay không cũng không có gì khác nhau.” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn hài lòng, cảm xúc tức giận trong lòng chợt tiêu tan, xoay người phân phó nha hoàn bày cơm.
Sở Tu Viễn thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám xem nhẹ, mỗi ngày hạ triều liền hồi phủ, cho dù có bằng hữu hẹn hắn như thế nào, trêu chọc hắn ra sao hắn cũng không dám đi tới chợ đông chợ tây, quả thực là sợ đụng phải Thương Vãn.
Đối với biểu hiện của Sở Tu Viễn, Lâm Hàn cực kỳ hài lòng. Ngày trong phủ trồng khoai lang, Lâm Hàn bảo đầu bếp g.i.ế.c một con gà trống lớn do bọn họ tự nuôi.
Sở Mộc không khỏi hỏi: “Không giữ lại để gáy sáng sao?”
“Một hai con là đủ rồi.” Lâm Hàn dừng lại một chút: “Ta nuôi gà trống cũng không phải giữ lại để gáy sáng.”
Sở Mộc: “Ăn sao?”
“Ngoại trừ ăn ra thì còn có thể phối giống với gà mái.” Lâm Hàn nói.
Sở Mộc bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là vì đẻ trứng a.”
Sở Tu Viễn lập tức muốn đá thằng chất tử ngốc nghếch của hắn đến Hầu phủ cách vách: “Gà mái đẻ trứng không cần gà trống. Muốn gà mái đẻ trứng ấp nở ra gà con mới cần đến gà trống.”
Sở Mộc không khỏi quay về phía thẩm thẩm mình, thấy khóe miệng Lâm Hàn mỉm cười, mặt tiểu Hầu gia thoáng cái liền đỏ bừng lên - hắn vô tri.
“Nhưng nhà chúng ta đã có hơn mười con gà mái, còn ấp gà con nữa à?” Thẩm thẩm hắn muốn biến phủ Đại tướng quân thành trang trại gà a.