Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 105
Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:32:17
Lượt xem: 162
Lâm Hàn nhìn về phía chuồng heo một cái: “Nghe nói dân chúng trên phố đã bắt đầu thiến heo con, chúng ta cũng không cần nuôi nữa, dùng cái chuồng heo kia nuôi vài con gà, thức ăn thừa không cần lãng phí, về sau cũng không cần mua trứng gà nữa. Thỉnh thoảng trời mưa muốn ăn mì hầm gà, quản sự mua sắm cũng không cần ra ngoài mua gà nữa.”
Quản sự mua sắm hôm nay nhàn rỗi, cũng ở phía sau hỗ trợ trồng khoai lang, nghe vậy liền nói: “Phu nhân nói rất đúng.”
“Thẩm thẩm, ngài thật sự biết cách sinh hoạt đấy.” Tiểu Hầu gia không khỏi cảm khái: “Ngài nói trong phủ ta nên trồng cái gì đây?”
Lâm Hàn: “Trước và sau đình trồng một ít ngải thảo, bạc hà. Phía trước trồng mấy cây ăn quả giống như chúng ta, phía sau trồng dưa.”
“Dưa hấu, dưa xanh, dưa leo?” Sở Mộc hỏi: “Bên này cũng trồng thì đến mùa hè có ăn hết không? Thường Hỉ đến tìm ngài để xin một ít hạt giống rồi, xem ra bệ hạ định trồng một ít ở vườn Phù Dung, năm nay cũng không cần chúng ta đưa vào trong cung nữa.”
Lâm Hàn liếc mắt nhìn Sở Dương và Sở Ngọc hôm nay được nghỉ: “Ăn không hết để cho hai người bọn họ đi chợ phía đông bán.”
“Bọn con sao, nương?” Sở Dương ngồi xổm trên mặt đất chơi bùn đất ngẩng đầu lên.
Lâm Hàn gật đầu, thấy Sở Tu Viễn nghi hoặc, nhỏ giọng nói: “Miễn cho biến thành cao lương tử đệ.” Sau đó nàng lớn tiếng nói: “Nếu hai đứa con thấy ngại thì cứ bảo Đại Bảo Bảo đi cùng với các con, đến nơi thì bảo Đại Bảo Bảo hô rao hàng. Bán được bao nhiêu tiền đều thuộc về mấy đứa, muốn mua cái gì thì mua.”
Hai huynh đệ hoan hô một tiếng, đồng thanh đáp: “Dạ được.”
Sở Tu Viễn quay sang Sở Mộc: “Đến lúc đó ngươi ở bên cạnh trông chừng bọn chúng, miễn cho không nghe lời nô bộc.”
Đặt ở trước kia nhất định Sở Mộc sẽ cự tuyệt, nhưng hắn cũng không biết gà mái đẻ trứng không cần đến gà trống, nếu dám cự tuyệt, thẩm thẩm hắn có thể khiêng bừa cùng hắn luận bàn.
Nhìn thấy bừa, Sở Mộc không khỏi hỏi: “Thẩm thẩm, cái bừa này chính là cái bừa được bệ hạ khen tốt đấy à?”
Lâm Hàn gật đầu: “Là nó đấy. Vốn là đồ mới, tiến cung một chuyến liền biến thành bộ dáng này.” Nàng chỉ vào cái bừa răng đã bị mài mòn nói.
“Nhưng nó trở về cũng mang đến cho ngài bách kim mà.” Sở Mộc nhắc nhở nàng.
Lâm Hàn: “Đó là thưởng cho cây giống khoai đỏ mà.”
Nói đến cây giống khoai đỏ, năm nay Lâm Hàn chuẩn bị rất nhiều nhưng nàng chỉ dự định trồng nửa mẫu, còn lại hơn phân nửa mẫu đất trồng ngô.
Hạt giống ngô vẫn đặt ở trong rương trong phòng ngủ của nàng, Sở Tu Viễn đã từng nhìn thấy nên hôm nay Lâm Hàn lấy ra Sở Tu Viễn cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng chính bởi vậy mà cây giống khoai đỏ còn thừa lại rất nhiều.
Lâm Hàn quay sang Sở Tu Viễn: “Mấy hài tử đã nhiều ngày không đi ra ngoài rồi, chúng ta mấy ngày nữa dẫn bọn chúng đến huyện Phượng Tường đi, tiện thể mang số cây giống khoai lang này qua đó.”
Sở Tu Viễn chỉ có tới ngày hưu mộc mới có thời gian rảnh, mà hắn cứ năm ngày lại có một ngày hưu mộc: “Mấy cây giống này có thể để được thêm năm ngày nữa không?”
“Không làm bị đụng hỏng thì vẫn có thể mọc ra mầm khoai đỏ.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn liền yên tâm.
Sáng sớm năm ngày sau, đám người Sở gia liền dùng cơm, đem toàn bộ cây giống khoai đỏ bỏ vào trong xe kéo.
Cửa thành mở ra, Sở Tu Viễn và Sở Mộc cùng đi một chiếc xe ngựa, Lâm Hàn mang theo mấy hài tử, cấm vệ ai nên cưỡi ngựa thì cưỡi ngựa, ai nên đánh xe thì đánh xe, cùng nhau xuất phát đi về phía huyện Phượng Tường.
Nhưng mà, bọn họ vừa ra khỏi thành, cửa Sở gia đã bị gõ.
Chủ nhân không ở nhà, gã sai vặt gác cổng dứt khoát mở hé ra một khe hở, thấy không phải người trong cung, trả lời một câu: “Phu nhân và Đại tướng quân không có ở nhà.” Sau đó “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Lâm Trường Quân giật mình, phục hồi tinh thần suýt nữa tức giận, chỉ vào cửa lớn: “Đây, đây là quy củ gì chứ?!”
“Quy củ phủ tướng quân.” Người gác cổng cũng nhớ tới Lâm thừa tướng cũng là người có duyên tới đây hai lần: “Ngại quy củ trong phủ chúng ta không tốt thì sau này đừng đến nữa.”
Hồng Lăng ở lại trông nhà không khỏi lại đây: “Ngươi nói chuyện với ai thế?”
“Lâm thừa tướng.” Người gác cổng chạy tới hồi bẩm.
Hồng Lăng lập tức nuốt mấy lời định dạy dỗ người gác cổng trở về: “Về sau người Lâm gia có tới nhớ đừng mở cửa, tự nhiên thêm một bụng xúi quẩy.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Gã sai vặt gác cổng cười hì hì nói, nhìn về phía nam một cái.
Lâm Trường Quân phát hiện bên trong cửa cực kỳ yên tĩnh, không tin hai người đồng thời đi ra ngoài, liền đi tìm người ở phía đông phủ Đại tướng quân hỏi thăm. Ra đó hỏi thăm được bọn họ đã đi tầm hai nén nhang rồi, Lâm Trường Quân chỉ có thể cùng phu nhân hắn trở về.
Lại nói Lâm Hàn, biết trên đường xóc nảy, ở trong xe đặt ba cái chăn, nhưng Đại Bảo Bảo vẫn bị xóc nảy khóc ầm lên.
Lâm Hàn thật vất vả mới dỗ dành được cậu nhóc, Sở Dương và Sở Ngọc cũng đói bụng.
Đang muốn bọn chúng nhịn thêm một lát nữa, chợt Lâm Hàn nghe được tiếng gà gáy. Nàng vén rèm xe lên, phát hiện bọn họ đang đi ngang qua một thôn trang, khói bếp lượn lờ bay lên, lập tức biết không nên trách hài tử.
Hôm nay họ ăn sớm hơn bình thường, mấy hài tử đói bụng sớm là phải.
“Sao lại dừng lại?” Sở Tu Viễn hỏi.
Lâm Hàn không trả lời, hỏi ngược lại: “Còn bao xa nữa là đến huyện thành huyện Phượng Tường?”
Sở Tu Viễn chỉ mới tới một lần, hồi tưởng lại một chút: “Hai mươi dặm.”
“Nơi này có thuộc huyện Phượng Tường không?” Lâm Hàn chỉ vào thôn trang cách đó không xa.
Sở Mộc tiếp lời: “Có.”
“Nếu đều là thực ấp của phu quân, chúng ta sẽ không đi vào trong thành nữa.” Lâm Hàn quay sang Sở Mộc: “Trong xe có đồng tiền, ngươi cùng Xích Tiêu đi vào thôn mua mấy con gà, mượn bình gốm của bọn họ hầm gà, chúng ta dùng cơm.”
Trong xe có đầu bếp chuẩn bị bánh, cũng có chén đồng đũa bạc, uống canh gà cùng với bánh rất thích hợp, Sở Mộc liền đi lấy tiền.
Tiểu Sở Dương vội vàng hỏi: “Thật không đi nữa sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-105.html.]
Lâm Hàn gật đầu.
Tiểu hài tử lập tức lộ ra gương mặt tươi cười.
Lâm Hàn buồn cười: “Các con dẫn Đại Bảo Bảo chơi ở xung quanh chỗ này một lúc, gà làm xong ta sẽ gọi các con.”
Tiểu hài tử gật đầu như giã tỏi.
Sở Tu Viễn là cười thật: “Về sau còn tới nữa không?”
Ba hài tử đồng thời lắc đầu, kể cả Đại Bảo Bảo rất thích đối nghịch với cha nó.
Sở Tu Viễn: “Các con còn có thể ngồi xe, không biết người trong thôn bên kia muốn đi Trường An chỉ có thể dựa vào hai chân thôi.”
“Bọn con biết rồi, nương đã nói người trong thôn không mua nổi ngựa.” Sở Ngọc nói.
Sở Tu Viễn cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Chàng cho rằng ta mỗi ngày chỉ cùng bọn chúng nghiên cứu đồ ăn à?” Lâm Hàn lườm hắn một cái.
Đại tướng quân không khỏi sờ sờ mũi, hắn nghĩ như vậy đấy, nhưng không đợi Lâm Hàn mở miệng liền nói: “Chúng ta cũng đi vào thôn xem một chút, xử lý số cây giống khoai đỏ này, lại mượn mấy cái ghế con để ngồi nghỉ ngơi một lúc.”
Lâm Hàn cũng nghĩ như vậy, liền dẫn mấy hài tử đi vào thôn.
Nhưng mà, điều khiến Lâm Hàn cảm thấy bất ngờ chính là thôn cách huyện Phượng Tường này không xa lại nghèo hơn so với tưởng tượng của nàng, phòng ốc phần lớn đều là nhà tranh, nhà ngói tường đất chẳng được mấy căn.
Lâm Hàn liếc mắt nhìn chiếc xe kéo chở đầy khoai lang đi theo bọn họ tới đây: “Chừng này có đủ để trồng không?”
“Đủ rồi, còn có thể cắt dây khoai ra để trồng nữa mà.” Sở Tu Viễn nhỏ giọng nhắc nhở.
Lâm Hàn: “Đúng vậy.” Ánh mắt liếc qua nhìn thấy người lớn trẻ nhỏ rảnh rỗi ngồi ở đầu thôn đều đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Lâm Hàn không khỏi liếc mắt nhìn lại mình một cái, nàng mặc áo nâu ngắn, cũng chẳng khác bọn họ là bao mà.
“Phu nhân, nàng có mang giày cỏ thì bọn họ cũng sẽ nhìn chằm chằm nàng thôi.” Sở Tu Viễn chú ý tới động tác của nàng rất muốn cười: “Nhìn khí chất của nàng là biết không phải người nghèo. Hơn nữa, chúng ta cũng là người ngoài.”
Lâm Hàn ngẩng đầu, quay sang mấy người đang đánh giá bọn họ rồi cười hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Còn đang nấu.” Một nam nhân chừng năm mươi sáu mươi tuổi đứng dậy nói: “Phu nhân đến đây có việc hay là đi ngang qua?”
Lâm Hàn bịa chuyện: “Chúng ta định đi Trường An, nhưng cách Trường An mấy chục dặm, mấy hài tử đói bụng chịu không nổi liền rẽ vào thôn các ngươi mua mấy con gà làm cho hài tử ăn.”
Nam nhân kia ồ một tiếng: “Mấy hậu sinh vừa rồi là đi cùng các ngài à?”
Lâm Hàn gật đầu: “Đúng vậy. Ta thấy đất được cày xới xong rồi, hoa màu đã trồng xong chưa?”
“Mấy ngày trước trời có mưa đã rắc hạt rồi.”
Lâm Hàn khẽ xích sang chỗ Sở Tu Viễn ở bên cạnh: “Khi người này nói chuyện những người khác không hé răng, có thể là thôn trưởng, chúng ta liền tìm hắn.”
Sở Tu Viễn đang có ý này, liền cùng Lâm Hàn đi qua: “Sao lại không dùng đến máy gieo hạt? Không phải là bệ hạ đã chuyển cách làm máy gieo hạt đến các huyện trấn rồi sao?”
“Đúng thế, chúng ta đã thấy rồi, nhưng là không mua nổi a.” Nam tử kia nói xong thở dài.
Sở Tu Viễn: “Thôn các ngươi nhiều người cùng nhau góp lại cũng không mua nổi một bộ cày, bừa và máy gieo hạt à?”
Khoé miệng nam tử giật giật, không trả lời Sở Tu Viễn.
Lâm Hàn hiểu được, cùng nhau mua cũng được, nhưng những người này đại khái cảm thấy không cần thiết - cũng không thể đề cao sản lượng, còn lãng phí tiền bạc.
“Không mua nổi à?” Lâm Hàn cố ý hỏi lại một lần nữa.
Sắc mặt nam tử kia thay đổi.
“Ta có một ý tưởng thế này, ngươi…”
“Oa —— nương, nương...”
Tiếng khóc của Đại Bảo Bảo truyền tới.
Sở Tu Viễn nhíu mày: “Thằng nhóc này lại làm sao nữa vậy?”
“Nương, mau đến đây, mau đến đây!”
Tiếng của Sở Dương đi theo.
Sắc mặt Lâm Hàn lập tức thay đổi: “Xảy ra chuyện rồi.”
Sở Tu Viễn vội vàng theo tiếng đi qua.
Lâm Hàn đột nhiên dừng lại.
Sở Tu Viễn đang muốn hỏi làm sao, chợt nhìn thấy một con ngỗng trắng gắt gao đuổi theo Khương Thuần Quân đang ôm Đại Bảo Bảo.
“Phu nhân, tướng quân, mau tránh ra.” Khương Thuần Quân gào thét.
Lâm Hàn cầm trường kiếm bên hông Sở Tu Viễn c.h.é.m xuống.
Sở Tu Viễn kinh hãi: “Không được.”