Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 84
Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:20:23
Lượt xem: 193
“Vậy chàng muốn gì?” Lâm Hàn kéo chăn ra lộ ra cái đầu.
Sở Tu Viễn kéo chăn đệm xuống một chút, đỡ nàng ngồi dậy: “Trước đó cũng không sợ ta biết, sao hôm nay lại sợ?”
Lâm Hàn trước kia biết hắn sẽ không tin. Không đúng, làm sao mà hắn biết được?
“Là chính nàng nói cho ta biết.” Sở Tu Viễn nhìn thấy biểu tình của nàng liền nói trước: “Lúc trước nàng nhắc tới dẫn lôi, tối nay khi ta nhìn thấy mấy người đứng ở phía đó, giữa không trung liền vang lên tiếng sấm sét ầm ầm. Thông thường khi sét đánh chúng ta thấy sét đầu tiên, sau đó mới nghe thấy tiếng sấm. Tối nay là nghe thấy tiếng sấm rồi mới nhìn thấy sét. Còn chỉ có mấy luồng sét như vậy nữa, bản thân nàng cũng không thấy kỳ quái à?”
Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, kẻ địch đã đánh tới trước mặt rồi, ai còn quan tâm nhiều như vậy chứ.
“Cũng có khả năng ông trời nghe được tiếng lòng của phu quân, liền muốn giúp ngài một phen.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn vốn còn có một tia không xác định, nghe được hai chữ “phu quân”, sầu lo trong lòng lập tức không còn —— Lâm Hàn chính là người cả ngày muốn réo cả tên lẫn họ của hắn.
“Ông trời kia chính là nàng phải không?” Sở Tu Viễn chỉ vào cửa sổ: “Phu nhân, nhìn xem.”
Lâm Hàn quay đầu nhìn một chút, bên ngoài cái gì cũng không có: “Nhìn cái gì?”
“Mặt trăng.”
“Trăng sáng vằng vặc, trời hôm nay rất đẹp.” Sở Tu Viễn nói xong, dừng một chút: “Sấm sét giữa trời quang, nàng không cảm thấy so với tuyết rơi tháng sáu còn kỳ lạ hơn nữa sao?”
Sắc mặt Lâm Hàn rốt cục thay đổi, xấu hổ cùng chột dạ cùng ở cùng một chỗ: “Phu quân đã từng nghe nói qua câu này chưa —— hồ đồ là phúc.”
“Nghe nói rồi.”
Trong mắt Lâm Hàn sáng ngời, thật tốt quá.
“Phu nhân vừa mới nói.”
Lâm Hàn xụ mặt: “Sở Tu Viễn!” Còn dám trêu nàng nữa.
“Bây giờ là ta hỏi nàng đấy.” Sở Tu Viễn nói xong, không khỏi ngáp một cái: “Phu nhân nhanh lên một chút, vi phu ngày mai còn phải lên triều nữa.”
Vậy thì nàng càng không thể nói. Bằng vào lòng trung thành của Sở Tu Viễn đối với Hoàng đế Thương Diệu, thấy Thương Diệu còn không bán đứng nàng à.
Lâm Hàn lần thứ hai nằm xuống quấn chặt chăn: “Vậy chúng ta ngủ đi, ngủ một giấc tỉnh lại, chàng sẽ phát hiện chẳng qua cũng chỉ là mơ thôi.”
“Phu nhân thật sự không có ý định nói à?” Sở Tu Viễn biết nếu theo Lâm Hàn, nàng có thể kéo đến hừng đông còn không có lặp lại: “Lệnh tôn hình như không biết phu nhân biết võ công, phu nhân, nàng nói xem nếu ta gặp được lệnh tôn thì…”
Lâm Hàn đột nhiên đứng dậy: “Quá đáng rồi đấy, Sở Tu Viễn.”
“Vậy thì nói đi.” Sở Tu Viễn chống cằm nhìn nàng.
Lâm Hàn không khỏi nhíu mày.
“Nàng là thê tử của ta, ta là phu quân của nàng, hai chúng ta đều là người thân cận nhất của nhau. Nếu ngay cả ta mà nàng còn giấu diếm, phu nhân không cảm thấy mệt mỏi à?” Sở Tu Viễn ân cần dụ dỗ.
Lâm Hàn trước kia không mệt mỏi, bởi vì trước kia nàng không có người thân mật, hiện giờ muốn gạt người bên gối, Lâm Hàn thỉnh thoảng sẽ cảm thấy mệt mỏi, nhưng so với sau khi bại lộ không thể không chạy trốn thì mệt ngược lại không tính là gì.
“Ta nói cũng được, nhưng chàng phải thề không được nói cho bất cứ ai hết, kể cả hoàng hậu tỷ tỷ cùng với hoàng đế tỷ phu của chàng.” Lâm Hàn nói.
Sở Tu Viễn nghe được lời đại bất kính như vậy một chút cũng không thấy bất ngờ, như vậy mới thực sự là Lâm Hàn.
“Ta thề…”
Lâm Hàn vội vàng kêu dừng lại: “Chậm lại, thêm một câu nữa, nếu không sẽ bị sét đánh.”
Sở Tu Viễn trong nháy mắt liền biến sắc, không khỏi do dự: “Phu nhân, nhất định phải như vậy à?”
“Sợ chính mình nói lời không thể giữ lời à?”
Sở Tu Viễn trung quân ái quốc, nhưng không phải ngu trung. Hắn và Lâm Hàn cùng giường chung gối mấy tháng, so với bất luận kẻ nào càng rõ ràng Lâm Hàn là người không phải thần nhân, nàng biết thuật dẫn lôi này có thể là có liên quan đến kỳ ngộ trước kia của nàng.
Loại chuyện này nói ra, chỉ mang đến phiền não vô tận cho Lâm Hàn cùng tỷ phu hoàng đế của hắn, không có bất kỳ chỗ tốt gì. Với tính tình của Lâm Hàn, còn có khả năng hòa ly với hắn nữa. Cho nên Sở Tu Viễn không có ý định nói cho bất luận kẻ nào, bao gồm cả chất tử Sở Mộc của hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-84.html.]
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, với cái tính tình nóng nảy của Lâm Hàn, một ngày nào đó hiểu lầm hắn nói ra, thật có khả năng không nghe hắn giải thích mà đã cho hắn một đạo sấm sét, đánh hắn thành tro bụi luôn rồi.
“Không phản bác được à?” Lâm Hàn nói ra, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
Sở Tu Viễn vừa thấy biểu tình của nàng không đúng, vội vàng nói: “Không phải. Ta lo lắng có khi nào ta với nàng bởi vì một vài chuyện nhỏ mà nháo không vui, nàng lại lấy cái này ra làm cái cớ tặng ta một đạo sấm sét không?”
Lâm Hàn nhíu mày.
“Nàng cũng phải thề, không được lạm dụng thuật dẫn lôi này thì ta mới thề.” Sở Tu Viễn vội vàng nói.
Lâm Hàn không muốn thề: “Như thế nào mới tính là lạm dụng?”
“Chỉ cần không dùng ở trên người ta thì không tính là lạm dụng.” Sở Tu Viễn nói luôn không cần suy nghĩ.
Lâm Hàn sửng sốt trong chớp mắt, phản ứng lại liền muốn tặng cho hắn một đạo sấm sét, đánh cho da mặt hắn mỏng đi một chút —— không dùng ở trên người hắn, loại lời này một đại tướng quân làm sao có thể nói ra miệng a.
“Nàng đáp ứng, ta liền đáp ứng nàng.” Sở Tu Viễn giơ tay lên: “Ngoại trừ thuật dẫn lôi, còn có cái gì nữa không?”
Lâm Hàn lắc đầu: “Chờ một chút, có phải chàng cho rằng thuật dẫn lôi có liên quan đến kỳ ngộ mà ta đã nói trước đây không?”
“Không phải sao?”
Lâm Hàn: “Đương nhiên, không phải hoàn toàn như vậy.” Nàng vén tóc phủ trán lên: “Chàng có thấy vết sẹo ở đây không?”
Sở Tu Viễn nghiêng người nhìn một chút, vết sẹo có màu sắc rất nhạt, nhưng một vết rất lớn, ước chừng lớn bằng đồng tiền: “Trên trán nàng sao lại có vết sẹo lớn như vậy?” Thế mà hắn lại không chú ý tới.
“Chàng có nhớ chuyện mà ta kể với chàng lúc trước không, chính là chuyện ác nô kia muốn làm với ta ấy.” Lâm Hàn dừng lại một chút, chờ hắn nhớ tới mới tiếp tục nói: “Lúc ấy ta còn nhỏ tuổi, không dám phản kháng chỉ dám trốn, lúc trốn không cẩn thận đụng vào tảng đá ngất đi. Đến lúc ta tỉnh lại trong đầu liền giống như người khác, thỉnh thoảng xuất hiện một ít đồ vật ta chưa từng nghe nói qua.”
“Ta cho rằng đầu bị đụng nên mới vậy, ai ngờ đến khi vết thương này liền sẹo rơi vảy thì có một cơ hội ngẫu nhiên, ta lại phát hiện tay ta có thể phóng ra tia sét. Chỉ là lúc đầu rất nhỏ, tia sét giống như một ngọn lửa nhỏ vậy thôi. Ta mới luyện tập thường xuyên, luyện tập vài năm mới luyện ra được như tối nay chàng thấy đấy.”
Sở Tu Viễn tiếp: “Cho nên nàng liền đem hai người kia…”
“Không liên quan gì đến ta, bọn họ thật sự là bị sét đánh chết.” Lâm Hàn vội vàng nói.
Trong lòng Sở Tu Viễn tự nhủ, ta cũng không nói bọn họ là bị lửa thiêu c.h.ế.t mà. Thấy Lâm Hàn nâng cằm lên, vẻ mặt kiêu căng, trong nháy mắt quyết định nuốt lời định nói trở về.
Vì hai kẻ c.h.ế.t tiệt mà chọc giận người bên gối của mình, đó là chuyện chỉ có kẻ ngốc mới có thể làm được.
Sở Tu Viễn do dự một lát, kéo tay Lâm Hàn nằm xuống: “Thời gian không còn sớm, ngủ đi.”
Lâm Hàn sửng sốt: “Đi ngủ?”
“Nàng không buồn ngủ à?” Sở Tu Viễn hỏi.
Lâm Hàn đương nhiên mệt mỏi: “Chàng… không hỏi nữa à?”
“Giống như phu nhân đã nói, hồ đồ là phúc.” Sở Tu Viễn cười nói: “Cái tiếng thiên sát cô tinh đi theo ta nhiều năm, ta đi đến chỗ nào cũng bị chỉ trỏ, sống rất cay đắng rất khổ cực. Bây giờ ta không muốn sống những ngày như vậy nữa, muốn sống hạnh phúc không được sao?”
Lâm Hàn không khỏi cười nhạo một tiếng: “Chàng cũng để ý tới cái đó nữa à?”
“Lòng người cũng đều là thịt mà.”
Lâm Hàn vẫn không tin: “Chàng cũng không muốn giúp hoàng đế tỷ phu của chàng biết rõ ràng à?”
“Nàng sẽ nói à?”
Lâm Hàn: “Rõ ràng là không!”
“Vậy còn không ngủ đi?” Sở Tu Viễn không đợi nàng mở miệng, chỉ ra ngoài cửa sổ: “Trời sắp sáng rồi. Trong phủ chúng ta xảy ra chuyện lớn như vậy, bệ hạ không động được Hàn vương, nhất định sẽ lấy Ngô thái úy ra để khai đao. Thái hậu biết tất nhiên sẽ ngăn cản, sau đó cùng bệ hạ náo loạn.”
Lâm Hàn nhíu mày: “Chuyện lớn như vậy rồi mà bà ta vẫn còn mặt mũi để náo loạn nữa à?”
“Ngô thái úy không ra mặt, Thái hậu hoàn toàn có thể nói Đình uý đánh cho nhận tội.” Sở Tu Viễn nói.
Lâm Hàn càng không vui: “Điện Tiêu Phòng cách cung Trường Nhạc có xa không?”
Sở Tu Viễn hoảng hốt, vội vàng hỏi: “Nàng muốn làm gì?”